-“Mẹ ! Con mang bữa sáng tới ! ” Hàn Dực lớn tiếng gọi mẹ mình thành công làm “ ông chú ” kia giật mình
- “ Cảm ơn con ! ” Chạy ra cầm lấy cặp lồng cháo của Hàn Dực , Oa Nhi mỉm cười thật dịu dàng
- “ Mẹ nhớ ăn sáng và uống thuốc nha ! ” Hàn Dực làm bộ mặt nghiêm túc nói với mẹ mình làm cho Oa Nhi phì cười .
- “ Được , mẹ sẽ nhớ uống thuốc đầy đủ . Con mau về đi học đi ” Mỉm cười dịu dàng với “người đàn ông nhỏ của mình ” Oa Nhi nhẹ nói
- “ Mẹ nhớ uống thuốc đó ! ” Trước khi về Hàn Dực vẫn nhớ quay lại nhắc mẹ mình lần nữa , nhân tiện tặng cho cái tên đang ngồi giả chết kia một cái lườm hình viên đạn xong mới quay về .
Cầm chiếc cặp lồng trong tay . Oa Nhi nhẹ cười thỏa mãn .
- “ Bà chủ , cho tô mì gà đi ! ”
- “ Có ngay đây ạ ! ”
Đặt cặp lồng xuống Oa Nhi vội đi trần mì cho khách , vất vả hết một buổi lúc nghỉ ngơi cũng đã gần trưa , cháo trong cặp lồng cũng đã nguội từ lâu .
Vất vả hết mười một năm , thân thể Oa Nhi kém đi rất nhiều , không nói chi sau khi sinh cơ thể Oa Nhi càng tệ hơn , giờ đây Oa Nhi thật gầy , làn da xanh xao hơn rất nhiều . Mài tóc đen ngày nào giờ đã lưa thưa tóc bạc , đôi tay nhỏ giờ thật gầy và thô giáp , cứ mùa đông đến là các khớp tay lại tê cứng đau nhức .
Hận không ? Không hận , mười một năm trước cũng không và giờ cũng không , mười một năm trước cô không có lý do cũng không có dũng khí mà hận họ , vì lúc đó cô chỉ là kẻ trắng tay . Nếu không nhờ họ nhận cô , cô sẽ không có những ngày tháng yên bình và hạnh phúc mà họ mang tới cho cô , nên khi họ tước đoạt nó cô không có lý do để hận .
Còn bây giờ , mọi thứ đã theo thời gian phai nhạt đi dần , hơn nữa cô đã có 1 gia đình riêng của mình , dù nó không hoàn chỉnh nhưng chỉ như bây giờ cô cũng đã thỏa mãn rồi . Hai vị kia giờ đang ở thành phố cách cậu rất xa , có lẽ họ cũng đã quên cô từ rất lâu rồi .
Yên lặng ngồi húp hết số cháo , đã nguội lạnh , và uống xong thuốc thì khách cũng tới . Thu hết suy nghĩ miên man của mình Oa Nhi lại tiếp tục làm việc .
****************
Có người nó thời gian có thể xóa nhòa tất cả , có lẽ nó đúng , nhưng cũng có người từng nói , có đôi khi sự khinh suất và liều linh của tuổi trẻ sẽ để lại những sai lầm mà con người ta không bao giờ quên được
Giống như Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo vậy . Mười một năm trôi qua tìm kiếm hình bóng mà họ nhớ thương , lúc khởi đầu là tức giận , sợ hãi , sau đó là sợ hãi và hối hận , cuối cùng là hấp hối và tuyệt vọng trong sự chờ đợi .
Vậy mà mười một năm sau , chỉ một tin nhắn và một cuộc đối thoại ngắn lại một lần nữa bùng lên ngọn lửa hi vọng của họ và một lần nữa làm chuyến tàu định mệnh của Oa Nhi đi trật dây hay là bến đỗ của con tàu này vốn nơi nó bắt đầu chạy ? Dù sao nó cũng phải bước qua cái giào cản to thật to tên
HÀN VŨ