Hiện thời trong tay Liễu Như có 2500, 3000 lần trước kiếm được cộng với 240 Thạch Lỗi đưa đã dùng hết hơn 700 để tiêu Tết và trả số nợ mượn đợt trước khi cơ quan khất tiền lương.
Thời ấy, 2500 không ít, dư sức mua được một căn nhà ngói kha khá. Nếu chỉ tính tiền thuê nhà thì tuyệt đối đủ, một mặt tiền rộng cũng tốn chừng 1500 là cùng, vả lại giá bột mì khá rẻ. Nhưng muốn làm tốt điểm tâm, không thể chỉ dựa vào tay nghề của Liễu Như, mà còn cần một ít máy móc, bấy giờ rất khó mua được máy móc ở nội địa, phải đến những thành phố lớn ven biển mua. Cứ thế, tiền trong tay Liễu Như bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Vị trí mặt tiền cửa hàng cũng rất quan trọng, chung quy vào thời đại đó, làm gì có ai muốn dốc tiền vào ba cái loại đồ vặt sang quý lại còn không no bụng. Liễu Như mà mở tiệm ở khu nhà lều, đừng nghĩ kiếm tiền, muốn bù lỗ bao nhiêu thì bù bấy nhiêu.
An Thừa Trạch cảm thấy Liễu Như tốt nhất nên mở tiệm ở gần trường tiểu học, vì tiểu học rất gần trường trung học số 4. Trung học số 4 là trường cấp hai, tiểu học và cấp hai là độ tuổi hay thèm ăn nhất, hơn nữa gia cảnh của học sinh hai trường ấy đều thuộc diện khá giả, điểm tâm nhất định sẽ đắt hàng. Vấn đề thiếu vốn rất dễ giải quyết, nhưng tiền bồi thường di dời một căn nhà thực sự hơi ít, dù sao Liễu Như đang có tiền, chi bằng thừa dịp này mua thêm hai căn nữa.
Tiếc là tuổi tác quá nhỏ, An Thừa Trạch cúi đầu nhìn thân hình ngắn ngủn của mình, cảm thấy thời gian trôi sao mà ì ạch, những năm tháng trưởng thành thật sự quá dài. Rõ ràng trong lòng có vô số ý tưởng có thể giúp Liễu Như làm giàu nhanh chóng, nhưng chỉ đành kiềm nén không nói. Không phải hắn không tin mẹ mình, mà trong thời đại thiếu vắng internet này, cuộc sống tinh thần thiếu thốn khiến mọi người không cách nào thừa nhận loại chuyện tái sinh này. Ngay cả khi Liễu Như đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành, cũng chưa chắc có thể chấp nhận. Thành thực mà nói, chính vì Liễu Như tiếp nhận giáo dục chính quy, An Thừa Trạch càng sợ cô cho rằng hắn bị ảo giác và nghĩ cách đưa hắn đi khám, lúc này mới tiêu đời.
Kỳ thật, tiến triển như hiện nay đã không tệ, nhờ có hai cò mồi kia, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, thỏa mãn với niềm vui bình dị tuyệt đối là chân lý trên thương trường.
Vì Tết đến muộn nên sau 15 đã đi học lại. Mỗi ngày An Thừa Trạch đều đeo cái cặp nhỏ trên lưng đi tham gia những tiết toán, ngữ văn không kèm tiếng Anh vừa hung tàn vừa đơn giản, tự dưng thấy có lỗi với đứa nhóc hạng hai phải học hành vất vả kia quá. Nhưng biết sao giờ, hắn là học sinh phải trả phí dự thính, bắt buộc phải giữ vững thành tích xuất sắc mới được miễn giảm. Giờ có tiền cũng không được lãng phí, bằng không Liễu Như sẽ bị người ta khinh thường, An thừa Trạch dần dần có khuynh hướng “mẫu khống” quyết không cho phép kẻ nào làm tổn thương mẹ mình.
Dạo gần đây, nhóm đàn em của Thạch Nghị cực kỳ bực bội, trong lúc cả đám mải giành giựt vị trí đệ nhất thủ hạ của lão đại, tên mọt sách An Thừa Trạch không biết từ lúc nào biến thành người thân cận nhất bên lão đại, các đàn em lập tức cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt. Sau một kỳ nghỉ, quan hệ giữa Thạch Nghị, An Thừa Trạch và Liễu Như trở nên gần gũi hơn nhiều, Tiểu Trạch gọi anh là anh trai, vậy nhất định phải ra dáng anh trai.
Nhà An Thừa Trạch nằm ở khu nhà lều cách trường rất xa, không thì lúc trước đã chẳng học tại tiểu học ngoại thành. Thời buổi này lại chưa có giao thông công cộng, hắn ngồi không nổi xe taxi, trưa nào cũng ở lại trường ăn cơm mang từ nhà. Lúc học ở ngoại thành còn có thể hâm cơm trên bếp, nhưng tiểu học tỉnh lại được đoàn thể cung cấp hơi ấm, khí ấm so ra kém hơi nóng bếp lò, cũng chẳng có đồ vật cao siêu như lò vi song. Vậy nên đừng nói hâm cơm, An Thừa Trạch muốn uống ngụm nước ấm cũng phải dựa vào bộ dáng ngoan ngoãn, miệng lưỡi trơn tru để tới phòng giáo viên xin nước.
Nguyên năm ngoái hắn đều sinh hoạt như thế, nhưng năm nay Thạch Nghị thành anh trai An Thừa Trạch, sao có thể trơ mắt nhìn em trai mình chịu khổ, hắn mới là học sinh lớp bốn mười một tuổi thôi! Nhập học được ba ngày, giữa trưa An Thừa Trạch theo thường lệ xin một ly nước ấm trở về, tính dùng nước ấm làm nóng cơm rau trộn, nhưng bị Thạch Nghị kéo lại. Anh nắn cánh tay gầy nhỏ của An Thừa Trạch, rồi đo chênh lệch chiều cao hơn nửa cái đầu của hai người, thở dài lắc đầu: “Ngày nào cũng cũng ăn kiểu thế, hèn chi vừa gầy vừa lùn!”
Dẫu luôn tự nhủ không nên so đo với nhóc con xấu xa, nhưng trên đầu An Thừa Trạch vẫn nổi lên một đường gân xanh. Hắn hưởng gen tốt của An Mục Dương và Liễu Như nên không thể lùn được, ít nhất cũng 1m75. Chớ coi thường 1m75, tuy tiểu thuyết đều thích viết dáng người cao to 1m85, 1m90, nhưng thực chất 1m75 đã miểu sát 70% nam giới Trung Quốc. Ở phương Bắc, 1m75 chỉ tính là trung bình, nhưng 1m75 đặt phương Nam, nơi 1m60 đi đầy đường, quả thực là kẻ khiến chúng sinh phải ngước nhìn.
Lâm Đức Tuệ có khung xương nhỏ, cao 1m60, mang giày cao gót đứng bên An Thừa Trạch vừa xứng. An Thừa Trạch mà lùn, có khi đã không lọt vào mắt xanh của Lâm Đức Tuệ, đại đa số người trên thế giới này đều thuộc đảng bề ngoài. Nhưng đại khái vì An gia xuất thân từ đại viện, chiều cao mỗi người đều hơn 1m80, ngay cả thằng nhóc Lâm Đức Cửu cũng đột biến gien cao tới 1m79. Thời điểm An Thừa Trạch chưa đắc thế, mấy người này thường xuyên giễu cợt hắn là thằng lùn 1m75. Sau khi An Thừa Trạch đạt được quyền thế, những người đó cũng chỉ có thể dùng 1m75 để nhạo báng hắn… Nhất là Lâm Đức Cửu, cả đời mắng An Thừa Trạch là đồ lùn, vậy mà chưa bị hắn làm thịt, An Thừa Trạch thế là còn thánh mẫu chán.
Thực ra, An Thừa Trạch cũng từng nghĩ, Liễu Như không thấp, người nhà họ Liễu đều là đàn ông vạm vỡ điển hình của phương Bắc, cả ba người bác đều cao phát khiếp, bản thân Liễu Như cũng cao tầm 1m70. Ngày xưa, cô chính là hạc giữa bầy gà, vừa cao ráo vừa xinh đẹp, ở trường là hoa khôi trường, ở đơn vị là hoa khôi công xưởng, không thì sẽ không hấp dẫn được An Mục Dương. Mà An gia ai cũng cao, An Thừa Trạch chỉ cao 1m75 vô cùng có khả năng là do lúc bé thiếu dinh dưỡng và mười sáu tuổi bị nghiện, giờ nghe Thạch Nghị nói vậy, mặt dĩ nhiên đen thùi.
Thạch Nghị đương nhiên không biết nhìn sắc mặt, tiếp tục nói: “Thôi vầy đi, từ nay cậu tới nhà tớ ăn cơm, đi thôi! ”
Vì thế, An Thừa Trạch chưa kịp phản đối đã bị lôi về nhà người ta.
Nhà Thạch Nghị có một bảo mẫu chuyên nấu ăn và dọn dẹp hàng ngày. Bảo mẫu là bà con xa ở quê, cũng đáng tin cậy. Ban đầu, Thạch Nghị thấy bà ấy nấu ăn không tệ lắm, nhưng từ khi thưởng thức tay nghề của Liễu Như và An Thừa Trạch, nói thế nào nhỉ, khoai tây hầm còn ngon hơn thịt kho tàu, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Liễu Như là gia truyền, còn An Thừa Trạch là vì Lâm Đức Tuệ mà luyện ra. Rõ ràng phú khả địch quốc, nhưng chỉ cần có thời gian, hắn nhất định sẽ nấu cơm cho vợ ăn. Là một đức lang quân không thể xoi mói, chu toàn mọi mặt, che chở hoàn hảo cho Lâm Đức Tuệ. Đến tận lúc chết, Lâm Đức Tuệ vẫn yêu An Thừa Trạch sâu sắc, nhưng lại hi vọng kiếp sau không gặp người đàn ông này. Hắn không sai, nhưng hắn không yêu cô, mà cô chỉ khát vọng tình yêu của hắn.
Từ hôm ấy, thức ăn trưa của An Thừa Trạch đạt đẳng cấp cao hơn, ngoài ra còn được nằm trên chiếc giường êm ái ngủ một giấc. Một học sinh tiểu học không được ngủ trưa thoải mái, mà phải nằm sấp trên bàn học, rất bất lợi với quá trình phát dục. Thạch Nghị cũng trải qua những ngày sung sướng, mỗi lần An Thừa Trạch đến nhà anh đều sẽ mang một ít điểm tâm Liễu Như tự làm, rảnh rỗi còn làm đồ ăn cho Thạch Nghị, phải nói là hạnh phúc vô vàn, chưa tới một tháng cả hai đã mập lên.
Tháng này, Liễu Như nghĩ qua vô số phương án nhưng chẳng có cái nào đáng tin, dù vậy cô cũng không sốt ruột, gây dựng sự nghiệp không phải muốn làm là làm được ngay, cần trù bị và cân nhắc kĩ lưỡng. Cô đã chọn được một nơi khá gần trường tiểu học, xem như có chỗ An Thừa Trạch về nghỉ trưa, trẻ con lại thích ăn điểm tâm. Mọi sự đã chuẩn bị tốt chỉ thiếu vốn, một hai ngàn không thể mua đầy đủ máy móc, hơn vạn thì chả biết mượn ở đâu. Điều này khiến Liễu Như sầu não không thôi, phải nghĩ ra biện pháp hợp lý nhất.
Trong lúc tất cả đều bình lặng, chỉ đợi mỗi thông báo di dời chuyển xuống, An Thừa Trạch lại đụng độ một sự kiện không lớn không nhỏ — hắn bị chặn đường!
Mấy đứa chặn đường… nói sao ta, đều rất quen mặt. Trước đây mỗi khi tan học, những đứa này với Thạch Nghị từng chặn đầu hắn chả biết bao nhiêu lần, khác ở chỗ giờ không có Thạch Nghị, đứa cầm đầu thay bằng tiểu đệ giáp Lâm Vạn Lý và tiểu đệ ất Trình Phi. Hai thằng dẫn theo ba bốn nhóc con vây quanh An Thừa Trạch, đứa nào đứa nấy đều cao hơn An Thừa Trạch, đang cúi đầu nhìn hắn.
Sau khi sống lại, trừ lần Thạch Nghị mang đao kia, An Thừa Trạch không bị ai chặn đường nữa. Thạch Nghị vì việc quay bài và làm bài tập giùm mới kết thù với hắn, chứ vốn dĩ không có lý do gì phải gây rối hắn. Từ lúc Thạch Nghị tiêu tan hiềm khích với An Thừa Trạch, hắn liền được ông vua con này bảo vệ, tất nhiên càng không có đứa nào mắt không tròng đi bắt nạt hắn. Hiện tại… An Thừa Trạch cảm thấy mình thực sự đã già rồi, hoàn toàn chẳng hiểu trong đầu bọn nhỏ chứa cái gì.
Lâm Vạn Lý dồn An Thừa Trạch vào góc tường, hếch mũi lên trời, bảo: “Nghe cho rõ đây, từ nay về sau cách xa lão đại tụi tao ra, cứ ngoan ngoãn làm mọt sách của mày đi, cỡ mày mà cũng đòi đeo bám theo lão đại á, đàn em số một của lão đại là tao! ”
Dứt lời liền siết chặt nắm đấm thị uy, nếu An Thừa Trạch dám nói không, chắc chắn sẽ bị dần một trận.
An Thừa Trạch rõ là dở khóc dở cười, mới có bao lâu mà hắn đã lưu lạc đến tình cảnh phải tranh sủng với các anh bạn nhỏ thế này, huống hồ còn tranh Thạch Nghị… An Thừa Trạch tỏ vẻ, hắn thực sự không hiểu nổi tâm tư của nhóc ranh, vả lại, Thạch Nghị muốn làm lão đại của hắn còn phải chờ tám trăm năm nữa.
Trình Phi đẩy Lâm Vạn Lý ra: “Nói nhảm nhiều thế làm gì, cứ cho nó một trận là biết điều ngay ấy mà.”
Quả nhiên là nhóc con xấu xa. Tuy bị những cánh tay cẳng chân này nhẹ nhàng đánh đấm mấy cái cũng chẳng sao, nhưng già đầu như hắn mà còn bị nhóc con ăn hiếp thì thật quái đản. An Thừa Trạch đảo mắt qua Trình Phi và Lâm Vạn Lý, củ cải đỏ ra chiều rụt rè: “Tớ, tớ không định nịnh bợ Thạch lão đại, cũng không muốn làm đàn em số một của lão đại… Nhưng nếu không phải tớ, vậy trong hai người cậu ai mới là đàn em số một?”
Trình Phi, Lâm Vạn Lý: “Tất nhiên là tao! ”
Đưa mắt nhìn nhau: “Mày là cái qué gì! ”
“Rốt, rốt cuộc là ai, ai là đàn em số một của lão đại thì tớ nghe lời người đó, tớ sẽ vâng lời.” An Thừa Trạch gây chia rẽ.
“Trình Phi, lấy cái thân rách nát của mày, lần trước bị cái tên cao to lớp ba kia đạp cái là bay, cỡ đó mà đòi quản tao hả?” Lâm Vạn Lý khinh bỉ.
“Thôi đi, lần trước là thằng nào bị tên cao to đập cho kêu cha gọi mẹ, cuối cùng vẫn phải gọi lão đại đến đánh giùm, tao quê mặt thay cho mày!” Trình Phi không cam tâm yếu thế.
Hai đứa từ moi móc khuyết điểm biến thành chửi nhau, càng chửi càng thù hằn, nháy mắt đã thành kẻ thù mày chết tao sống, quăng chính chủ qua một bên, rồi lao vào nhau. Vài “thủ hạ” cũng đều ủng hộ thủ lĩnh của mình, thấy hai người đánh nhau, chúng cũng xông vào cấu véo không chút khách sáo.
Cùng lúc ấy, An Thừa Trạch đang phủi vôi trên lưng, nhặt cặp sách dưới đất lên, thong thả nện bước về nhà.
Ngày mai không mang điểm tâm cho Thạch Nghị nữa, mắc công lại bị gán mác nịnh hót Thạch lão đại!