Có điều, hắn không nghĩ tới Liễu Như thế mà muốn rời khỏi tỉnh Kiến đến nơi khác phát triển. Nên biết, đối với nông dân và phụ nữ Trung Quốc mà nói, thổ địa là nền tảng, là mái ấm sinh tồn của họ. Nguyên do của những đợt di dân lớn trong lịch sử đều vì sống không nổi, mà Liễu Như hiện tại đang như mặt trời ban trưa ở quê nhà, vậy mà lại muốn rời đi?
Thấy bộ dáng ngốc lăng của con trai, Liễu Như thấy trong lòng ngọt ngào không thôi. Từ ba năm trước, khi con nhà mình thể hiện khả năng tính kế vô cùng xuất sắc, nhóc con ngu ngơ đáng yêu liền rời xa cô, thay vào đó là một tiểu đại nhân luôn trưng ra vẻ mặt bí hiểm ta đây biết tỏng. Hiện tại, chẳng mấy khi khiến hắn giật mình được, bà mẹ Liễu Như rất có cảm giác thành tựu.
Xoa xoa đầu con trai, vóc dáng cao lên, nhưng tóc vẫn mềm mại như trước, Liễu Như vui vẻ nói: “Như Ký đã đứng vững ở tỉnh Kiến, thiếu mẹ cũng không ảnh hưởng gì. Mẹ cứ vậy ở quê dưỡng lão luôn cũng được, nhưng giờ mẹ còn trẻ, mới hơn ba mươi tuổi, vẫn dốc sức làm được ít nhất hai mươi năm nữa, nên mẹ muốn thử sức một lần.”
Xông ra thế giới, sống cho ra giá trị bản thân. Bắc Kinh là trung tâm văn hóa, kinh tế và chính trị của Trung Quốc, thực phẩm ở đó vốn đứng đầu. Như Ký đã mở rộng thị trường tại tỉnh Kiến, thậm chí cả các vùng miền lân cận, toàn miền Bắc rộng lớn gần như đều xuất hiện hàng hóa của Như Ký, nhưng miền Nam và Trung Nguyên lại không hề có bóng dáng Như Ký. Liễu Như tự nhận điểm tâm của mình cũng thích hợp với khẩu vị người miền Nam, nhưng từ Nam chí Bắc rất dài, chẳng những chênh lệch khu vực, mà còn khác biệt về văn hóa, muốn miền Nam chấp nhận Như Ký không phải chuyện dễ. Bắc Kinh thuộc miền Bắc, lại là thủ đô quốc gia, lưu lượng khách Nam Bắc tương đối lớn, lấy Bắc Kinh làm cầu nối để mang Như Ký phát triển đến Thiên Tân và Ma Đô là có thể tiến quân miền Nam.
Nghe Liễu Như giải thích xong, mắt An Thừa Trạch sáng rực, hắn chưa nghĩ tới việc này nhiều lắm, vậy mà mẹ hắn lại có tham vọng lớn như vậy.
An Thừa Trạch là người rất mâu thuẫn, từ sự tương phản cực lớn ở đời trước là có thể nhìn ra chênh lệch trước sau của hắn. Ban đầu, hắn không quan tâm đến gia sản nhà họ An, thầm nghĩ có cha mẹ anh em cùng sống những ngày bình dị là đủ. Hắn sẵn lòng đi theo An Chí Hằng, tin tưởng anh ta, ngoại trừ thể hiện khát vọng với người nhà, còn tỏ ý chính mình không hề tơ tưởng đến gia sản. Hắn an phận thủ thường, chỉ muốn cưới Đỗ Vân rồi sống cuộc đời của mình.
Nhưng sau khi bị hại, An Thừa Trạch phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, trở nên cực kỳ có tính công kích, hừng hực dã tâm, chẳng những cướp lại được những thứ thuộc về mình và đoạt toàn bộ gia sản An gia, mà còn dồn người nhà họ An vào đường cùng, cuối cùng bán sạch tài sản, dùng tài chính gầy dựng sản nghiệp của chính mình.
Hắn vẫn cho rằng sự khao khát với bình yên là di truyền từ Liễu Như, còn tham vọng đến từ An Mục Dương. Nhưng giờ xem ra, chỉ e tham vọng xuất phát từ Liễu Như, bản chất người phụ nữ này là hoa hồng có gai, trước đây chẳng qua bị kiềm nén bản tính mà thôi.
“Dạ được,” An Thừa Trạch sung sướng gật đầu, “dù sao con học ở đâu cũng bắt kịp được, mẹ yên tâm đi ạ.”
Liễu Như cũng tin tưởng điểm này, An Thừa Trạch mấy năm nay luôn giữ vững thành tích, ngay cả giáo viên cũng hết sức kinh ngạc. Thời tiểu học đạt điểm tối đa tất cả các môn là bình thường, nhưng lên cấp hai, theo sự gia tăng của số môn học và độ khó của bài tập, thế mà hắn vẫn có thể đạt điểm tối đa hoặc gần tối đa, khiến người khác không khỏi bất ngờ. Phải biết con người không thể nào không có khuyết điểm, học sinh dù thông minh cũng có sở trường và sở đoản, An Thừa Trạch sao lại toàn tài đến mức ấy? Môn chính thôi còn chưa tính, thậm chí cả thể dục cũng xuất sắc, vào mỗi đợt đại hội thể dục thể thao và thi việt dã, Thạch Nghị với An Thừa Trạch luôn chia nhau hai hạng đầu, nhóm học sinh thể dục sắp khóc rồi có được không, chúng nó sống bằng thể dục mà còn kém hơn mấy đứa học giỏi, đừng giành chén cơm của nhau thế chứ?
Thuyết phục con trai xong, Liễu Như liền bắt tay lo liệu việc chuyển trường. Mình cô đến Bắc Kinh cũng xử lý được, cô không thiếu tiền, chỉ cần mua nhà ở Bắc Kinh, chuyện hộ khẩu thời đó dễ giải quyết lắm, chứ không gian nan như sau này. Chẳng qua muốn cho An Thừa Trạch chuyển trường trước kỳ thi lên cấp ba, để An Thừa Trạch tham gia thi ở Bắc Kinh, vậy mới có thể học trung học chính thức tại đó, không cần chi tiền hoặc tự túc.
An Thừa Trạch chắc chắn không phản đối đi Bắc Kinh, nhưng nếu hắn rời khỏi tỉnh Kiến, vậy Thạch Nghị làm sao bây giờ?
Thạch Nghị sắp thành thanh niên tới nơi rồi, đương nhiên không có chuyện xa hắn thì sống không nổi. Trước kia, Thạch Lỗi còn lo lắng Thạch Nghị ở nhà một mình, giờ hắn chỉ lo cho người khác thôi. Con trai sắp cao hơn mình rồi, Thạch Lỗi sợ sau này ngay cả roi cũng không chế trụ được nó nữa. Tuy nhiên, Thạch Nghị lại dính An Thừa Trạch như keo, lớn vậy rồi mà không cho ngủ chung giường cũng bất mãn. Như Ký mở rộng kinh doanh, Liễu Như mua nhà lầu chuyển vào, Thạch Nghị tặng An Thừa Trạch cái giường vô cùng to để tiện cho mình qua ở. Điều này làm Liễu Như đau hết cả đầu, vì cô đã chuẩn bị phòng cho Thạch Nghị, nhưng thằng bé này khăng khăng muốn ở chung với Tiểu Trạch, lớn tướng rồi sao vẫn quấn con trai mình, thật kỳ lạ.
Chỉ có thể giải thích là tình cảm anh em quá tốt thôi.
Không chỉ quấn quýt, Thạch Nghị cũng rất nhạy cảm với việc An Thừa Trạch nhận thư tình. Người ngoài cho là ghen ăn tức ở với gà bệnh An Thừa Trạch được hoan nghênh hơn, kỳ thật trong lòng anh nghĩ thế nào, giấu được người khác nhưng không lừa được An Thừa Trạch.
Hễ là trai gái trong độ tuổi dậy thì, nhiều ít đều thầm mến hoặc công khai thích người khác phái nào đó, đây là điều bình thường do ảnh hưởng từ hormone trưởng thành, chẳng có gì phải thẹn thùng. Ở tuổi này, An Thừa Trạch cũng có cảm tình với Đỗ Vân, mỗi ngày có thể ngắm cô từ xa đã thấy sung sướng không thôi. Hắn chẳng rõ Đỗ Vân rốt cuộc có từng thích hắn hay không, nhưng ít nhất vào lúc ấy, Đỗ Vân cũng xem hắn là người tương đối thân mật.
Trình Phi thầm mến cô bé mắt to tóc đuôi ngựa luôn mặc váy trắng lớp bên, còn Lâm Vạn Lý đã thay hai cô bạn gái từ khi lên cấp hai. Dân phong tỉnh Kiến khá chất phác, nó vẫn chưa vươn ma trảo với các thiếu nữ, song An Thừa Trạch đoán chừng chưa cần đến đại học, chỉ cần lên trung học nó sẽ lén nếm trái cấm ngay.
Ngay cả lão già hắn cũng sẽ bất giác thưởng thức các thiếu nữ như nụ hoa đang hé nở, Thạch Nghị lại chẳng hề liếc ngang liếc dọc mà chỉ dõi theo một mình hắn, thậm chí không có ý gì với con gái, hoặc là anh bị rối loạn bẩm sinh không phân bố hormone, hoặc là đối tượng phân bố không phải nữ.
Mỗi ngày ngủ chung với nhau, ôm vai tai sẽ hồng, không cẩn thận nắm tay sẽ như bị phỏng, đêm ngủ thỉnh thoảng sẽ lăn qua lộn lại thao thức, mở to đôi mắt sáng như bóng đèn chăm chú nhìn mình, tầm mắt quá mãnh liệt khiến An Thừa Trạch muốn giả bộ ngủ cũng chẳng xong.
An Thừa Trạch không xác định Thạch Nghị trời sinh tính hướng như thế, hay chỉ đơn thuần vì sinh hoạt với hắn, trọng tâm cuộc sống đều đặt trên người hắn, nên bị u mê tới mức không phân biệt được tính hướng. Bất luận là điểm nào, tách nhau ra cũng là lựa chọn tốt nhất.
Khoảng cách có thể giúp người ta tỉnh táo, để Thạch Nghị nhận rõ tính hướng bản thân, cũng cho phép An Thừa Trạch xác định cảm giác của mình với Thạch Nghị.
Không sai, An Thừa Trạch cũng chưa biết cảm giác của mình với Thạch Nghị là gì. Hắn chỉ biết bản thân luôn đau lòng cho Thạch Nghị kiếp trước, không kiềm lòng được muốn chiều chuộng anh, đáp ứng từng yêu cầu của anh, thực hiện tất cả nguyện vọng của anh, mặc kệ anh có nói ra hay không. Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng cháy của Thạch Nghị, nhưng lại chẳng thấy phản cảm như với Lâm Đức Cửu, ngược lại còn thấy hơi hơi vui sướng, sẵn lòng dung túng ánh mắt càn rỡ của Thạch Nghị.
Có lẽ, đây cũng do thời kỳ trưởng thành quấy phá, hai người lại quá gần gũi với nhau.
An Thừa Trạch quyết định trước tiên chưa nói gì cả, lúc đi mới nói rõ với Thạch Nghị, như thế đều tốt cho cả hai.
Năm ấy, mùa hè đổ bộ tỉnh Kiến khá sớm, mới tháng năm mà ve sầu đã bắt đầu kêu liên miên, Thạch Nghị bị tiếng ve quấy nhiễu, liền ngày đêm kéo đồng bọn đi bắt ve. Sang tháng sáu, tiết trời nóng đến mức chút gió cũng không có, Liễu Như đã mua nhà và chọn được mặt bằng ở Bắc Kinh, hiện đang xử lý việc chuyển trường cho An Thừa Trạch, chỉ cần làm xong thủ tục, hai người sẽ chuyển đi ngay. Vốn dĩ chuyển nhà rất phiền toái, nhưng Liễu Như có thể trực tiếp bỏ lại đa phần tài sản ở đây, cô với An Thừa Trạch mang tiền đi là được.
Dự tính cuối tuần sẽ hoàn tất thủ tục chuyển trường, chậm nhất là Chủ nhật phải cho Thạch Nghị biết tin. An Thừa Trạch nằm trên giường bị nóng đến phát cáu, phương Bắc hiếm khi nóng đến độ này, hè chỉ cần có quạt điện là thoải mái vượt qua. Hắn có chút hối hận, sớm biết vậy thì xúi Liễu Như mua điều hòa cho rồi, để bây giờ phải lăn lộn chịu tội.
Thạch Nghị lại chạy đi bắt ve, sắp thi lên cấp ba, nhưng tự tin với lực học của mình nên Thạch Nghị vẫn chơi đùa thỏa thích.
An Thừa Trạch toát mồ hôi đầy đầu, đang mơ màng bị bóng đè thì đột nhiên cảm giác ai đó chạm vào mình. Hắn mở bừng mắt, bắt gặp Thạch Nghị đang dùng khăn ướt lau mồ hôi cho mình, thấy hắn tỉnh thì cong môi cười khoe hàm răng trắng: “Nhìn cậu có vẻ khó chịu nhỉ, ngủ không được vậy có muốn ra ngoài với tớ không, tớ tìm được chỗ này mát lắm.”
An Thừa Trạch dao động, gật đầu bò dậy, cùng Thạch Nghị ra ngoài. Liễu Như vắng nhà, nửa đêm hai đứa nhóc chạy ra hoàn toàn không cần rón rén.
Tối 12 âm lịch, mặt trăng hé lộ hơn nửa gương mặt tươi cười, chẳng cần đèn đường cũng có thể nhìn rõ. Thạch Nghị cưỡi xe đạp 28 Vĩnh Cửu chở An Thừa Trạch ra ngoại thành. Ngoại ô có một con sông nhỏ trong veo, trẻ con thập niên 90 thường xuyên ra đây tắm rửa bơi lội bắt cá, nhất là vào hai mua xuân hè. Nhưng đến thế kỷ 21, ô nhiễm nghiêm trọng, nước cũng đục dần, cuối cùng không ai tới nữa. Đời trước An Thừa Trạch cũng từng đến, nhưng sau khi sống lại thì chưa.
*xe đạp 28 Vĩnh Cửu (Vĩnh Cửu là tên hãng, 28 là đòn ngang dài 28 tấc):
169941873_528903531
Thạch Nghị dựng xe ở bãi lau sậy, ngọn cỏ cao cao che giấu nước sông trong veo nhẹ nhàng lay động trong đêm khuya thanh vắng. Bờ sông luôn mát mẻ, không khí oi bức bị quét sạch, An Thừa Trạch ngồi trên cỏ, lắng nghe âm thanh gió lay lau sậy và tiếng côn trùng kêu vang, lòng dạ khô nóng rốt cuộc tĩnh lại.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, tỉnh Kiến đều giống như thế giới mộng ảo thuần khiết thoát tục, nơi cất chứa hồi ức đẹp nhất đời hắn.
Chẳng mấy chốc hắn phải xa rời thành phố khiến mình quyến luyến suốt hai đời này rồi.
Thạch Nghị chạy ra xa chẳng biết đang làm gì, An Thừa Trạch nằm trên cỏ, không để ý bùn đất dưới thân có làm dơ quần áo hay không, chỉ im lặng nhắm mắt lắng nghe âm thanh đêm hè, thưởng thích bản hòa tấu ly biệt.
Một lát sau, khi hắn sắp thiếp đi, nhóc đen nhẻm liền vỗ vai hắn, lay hắn thức dậy. An Thừa Trạch mở mắt, chỉ thấy Thạch Nghị ra vẻ thần bí: “Cho cậu xem thứ này hay lắm.”
Trong tay anh cầm túi vải, thấy An Thừa Trạch tỉnh thì mở ra, đốm sáng lấp lánh bay ra, bao phủ xung quanh hai người, tựa như đang lơ lửng giữa trời sao mông lung huyền ảo.
“Đom đóm đó,” Thạch Nghị cười nói, “tớ biết cậu thích mà.”
An Thừa Trạch vươn tay, mấy con đom đóm chui qua kẽ tay hắn, rồi lại nghịch ngợm lập lờ quanh đó. Thấy hắn muốn đom đóm, Thạch Nghị liền quơ tay mấy phát, rồi nắm hờ bàn tay, bắt lấy tay An Thừa Trạch, mở ra, đặt thứ gì đó trong tay vào tay hắn.
Điểm sáng bay ra khỏi lòng bàn tay An Thừa Trạch, ánh sáng đom đóm thắp sáng tâm tình.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chỉ cần hắn muốn, Thạch Nghị sẽ nghĩ cách giúp hắn. Chỉ cần hắn có chút xíu không vui, Thạch Nghị sẽ nghĩ cách chọc hắn vui vẻ. Nhóc đen nhẻm chưa từng quên hứa hẹn thuở xưa bên giường bệnh, lời hứa sẽ bảo vệ hắn, một đời.
Kỳ thật là cả hai đời, dẫu hắn đã quên mất hơn nửa, nhưng từng chút hồi ức vẫn luôn nhắc nhở hắn thời điểm trong quân doanh kia, lúc ma túy chưa buông tha hắn, nếu không có Thạch Nghị, e rằng hắn đã bị hủy hoại. Nếu không có quãng thời gian ấy, thì khi giải ngũ biết tin Liễu Như qua đời, hắn sẽ khó lòng chịu đựng nổi, có khi còn tái nghiện.
Thạch Nghị giúp hắn dứt bỏ hẳn chữ “nghiện” trong lòng, dạy hắn thế nào là kiên cường.
Mà bây giờ, anh lại dùng thực tế dạy hắn biết thế nào là tươi đẹp, thế nào là hạnh phúc.
Đom đóm dần tản đi, An Thừa Trạch lưu luyến nhìn những côn trùng nhỏ chỉ sống được một đêm bay đi, ngóng theo từng đốm sáng của chúng.
Sau một hồi, hắn mới dời tầm mắt sang Thạch Nghị, có chút thấp thỏm nói: “Anh trai, tôi muốn đi Bắc Kinh với mẹ.”