Lúc ấy, Thạch Nghị cứu An Thừa Trạch xong, liền nắm chiếc chìa khóa kia hung hăng nện An Chí Hằng một cú, bấy giờ hắn vẫn chưa bị bắt, đang lì lợm chống cự. Quyền đó vốn nhắm vào mặt hắn, nhưng do An Chí Hằng dịch người nên nắm đấm đáp lên cổ hắn, động mạch lập tức bị cắt trúng, máu tuôn như suối. Vốn dĩ trên người An Chí Hằng đã có thương tích, nếu cá chết lưới rách không chừng sẽ phát sinh thương vong. Ai dè ngay lúc động mạch bị thương, hắn liền buông vũ khí, hô to “Tôi không muốn chết, mau cứu tôi, tôi xin khai hết”, nước mắt nước mũi tèm lem hết sức ghê tởm.
*cá chết lưới rách: hai bên đấu đá cuối cùng chết hết cả lũ
Thạch Nghị đâu rảnh dạy dỗ hắn, đá An Chí Hằng cho chiến hữu rồi tức khắc bế ngang An Thừa Trạch lên xe, anh không kịp đợi xe cấp cứu. Đêm nay An Thừa Trạch tinh bì lực tẫn, lại bị thương không nhẹ, nhất là máu me bê bết trên mặt, không thể trì hoãn nữa.
Khi đến bệnh viện, Liễu Như với Thạch Lỗi nhận được tin đang sốt ruột chờ đợi trước cổng, thấy An Thừa Trạch bị bế xuống, Liễu Như lập tức bật khóc. Có kiên cường tới đâu thì khi chứng kiến con mình thương tích đầy mình cũng không gượng nổi, đau lòng vô cùng, muốn ôm An Thừa Trạch nhưng sợ trễ nãi việc chữa trị, chỉ đành đứng một bên nhìn con được đưa vào phòng cấp cứu. Tuy An Thừa Trạch không bị thương nguy đến tính mạng, nhưng vết thương trên người khá nặng, cộng thêm thể lực cạn kiệt, cần nhanh chóng xử lý. Đặc biệt là khuôn mặt, dù là con trai, song mặt chằng chịt sẹo cũng tương đối đáng sợ.
Ba người bên ngoài nôn nóng chờ đợi, Thạch Nghị bất ngờ xuất hiện khiến ai nấy kinh ngạc, nhưng giờ hai vợ chồng không có tâm trạng hỏi thăm con trai. Trong lòng Thạch Lỗi càng ngột ngạt, Thạch Nghị trở lại chứng tỏ sự kiện bắt cóc đâu phải tình cờ, có lẽ chính Tiểu Trạch cũng biết và tình nguyện trợ giúp cảnh sát bắt An Chí Hằng. Nhưng tất cả mọi người đều biết, chỉ gạt mỗi tư lệnh đã lùi về tuyến hai là hắn, ghét bỏ hắn quá già sao? Tiểu Trạch cũng thế, nguy hiểm vậy cũng đáp ứng, ngộ nhỡ gặp chuyện chẳng may thì làm sao bây giờ.
Thời điểm được đẩy ra, An Thừa Trạch vẫn mê man, đêm nay hắn mệt nhọc quá độ, lúc xử lý vết thương còn bị gây mê, hiện tại có gọi cũng chẳng tỉnh. Xét đến thể lực bị tiêu hao cùng tình trạng bao tử trống rỗng của hắn, bản thân lại không thể tự hấp thụ thức ăn trong khi ngủ, bác sĩ quyết định truyền dịch dinh dưỡng cho hắn, nên lúc ra, tay hắn nối với một cái bình ngược. Bác sĩ tháo khẩu trang, có chút sầu lo nói với người nhà: “Trên cơ thể bệnh nhân toàn là vết thương ngoài da, chỉ xương sườn bên trái bị gãy, nhưng tổn thương không nặng. Cộng thêm bệnh nhân còn trẻ, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi, sẽ không để lại di chứng. Chẳng qua vết thương trên mặt quá nhiều, dù người ra tay dùng sức không lớn, đa số đều khá nông, với khoa học kỹ thuật hiện nay thì những vết thương nhẹ hẳn có thể khôi phục, nhưng vết thương trên trán tương đối nghiêm trọng, có khả năng để lại sẹo.”
Liễu Như lắc đầu: “Nó là con trai, có sẹo hay không không quan trọng, chỉ cần giữ được mạng là tốt rồi.”
Thạch Nghị cũng lặng lẽ gật đầu, tuy biểu tình chẳng mấy phong phú, nhưng ánh mắt rõ ràng đã bình tĩnh lại.
Thạch Lỗi: “…”
Xem ra từng ấy năm trôi qua, tình cảm của nhóc ranh với Tiểu Trạch chưa hề thay đổi. Chẳng những không đổi, mà nom ánh mắt vừa rồi, chỉ e là càng cố chấp hơn. Chuyện này… nếu Tiểu Trạch đồng ý còn đỡ, nếu không đồng ý, con hắn có khi thực sự muốn ôm cái hũ…
“Ba, mẹ,” thấy An Thừa Trạch không gặp nguy hiểm, Thạch Nghị xót xa sờ sờ băng gạc trên trán hắn, giữ lại hơi ấm đầy quyến luyến, đoạn quay đầu nói, “con đi phục lệnh, tối về.”
*phục lệnh: báo cáo nhiệm vụ với cấp trên
…..
Giữa trưa An Thừa Trạch tỉnh lại, mở mắt nhìn một vòng không thấy Thạch Nghị thì hơi thất vọng. Liễu Như nhẹ nhàng ôm con mình, sợ động đến vết thương của An Thừa Trạch, cô đã nghe suy đoán của Thạch Lỗi, trong lòng vừa giận vừa lo, ôm xong lại đập một cái không nặng không nhẹ lên cánh tay hắn: “Làm chuyện nguy hiểm như vậy mà chả thèm thương lượng với gia đình, An Chí Hằng đã dám ôm ma túy đi giao dịch thì còn việc gì không dám làm. Hên là chỉ bị thương trên mặt, nhỡ mà…”
Liễu Như chẳng nói tiếp được nữa, cô có chút nghĩ mà sợ, sợ muốn chết. Dẫu đã kết hôn, An Thừa Trạch vẫn là trụ cột của cô, giả như An Thừa Trạch thật sự không ở đây, cô tuyệt đối không sống nổi.
Giật giật thân thể, phát hiện ngoại trừ đau đớn nơi vết thương thì không còn gì khác thường, mũi thuốc kia quả thực chưa tiêm vào người mình, An Thừa Trạch thầm thở phào, thề không bao giờ làm loại chuyện phí sức lại chẳng thu được kết quả tốt này nữa. Hắn cầm tay Liễu Như: “Mẹ nói đúng, thực sự rất nguy hiểm, con không bao giờ làm nữa. Nhưng lần này hết cách rồi, An Chí Hằng bỏ chạy nhiều ít gì cũng có trách nhiệm của con, hơn nữa ma túy trên tay hắn mà lọt ra ngoài xã hội sẽ gây hại cho rất nhiều người. Quan trọng nhất là, hắn trong tối mà chúng ta ngoài sáng, nếu giờ không nghĩ cách tóm hắn, lỡ như vài năm sau hắn nắm quyền thế về lại Bắc Kinh, khi ấy e rằng cả nhà mình sẽ gặp họa.”
An Thừa Trạch suy nghĩ thấu đáo, An Chí Hằng có năng lực, chỉ cần cho hắn tiền nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi. Tuy nhiên, một mình hắn không có khả năng mang thuốc phiện rời khỏi Bắc Kinh, cần thế lực bên ngoài hỗ trợ. Thế lực cũ tại Bắc Kinh chắc chắn nắm rất nhiều biện pháp đào thoát mà cảnh sát không muốn ai biết, nếu để An Chí Hằng mang tiền đi thật thì quá nguy hiểm. Phẫu thuật thẩm mỹ mấy năm sau phát triển như vậy, An Chí Hằng mà đeo bộ mặt khác trở về, cả nhà họ liền nguy to. Bất kể vì người nhà hay vì chính mình, An Thừa Trạch cũng nhất quyết không cho An Chí Hằng đào tẩu, bởi thế sau khi nghe tin từ Thạch Lỗi, hắn bèn chủ động liên lạc với Thạch Nham, vạch ra kế hoạch này.
Có lẽ hơi phiêu lưu, nhưng có thể nhất lao vĩnh dật, vĩnh vô hậu hoạn.
*nhất lao vĩnh dật, vĩnh vô hậu hoạn: làm một lần mà khỏe suốt đời, vĩnh viễn không còn tai họa về sau
Để trông có vẻ chân thật, Thạch Nham đổi sang thuê thám tử tư giám thị Tô Ngọc Đình, cách đây vài ngày bảo bọn họ cố tình bại lộ trước mặt người khác, đồng thời dùng danh nghĩa An Thừa Trạch. An Thừa Trạch biết quan hệ giữa An Chí Hằng và Tô Ngọc Đình rất tốt, con người luôn cần một nơi gửi gắm tình cảm, An Chí Hằng không thân với ba mình, vậy chỉ còn mỗi mẹ. Giám thị Tô Ngọc Đình để phòng bị hành động của bà ta, song chủ yếu vẫn là cố ý kích thích An Chí Hằng. An Chí Hằng vốn muốn dẫn Tô Ngọc Đình đi, kết quả phát hiện Tô Ngọc Đình bị giám sát trắng trợn, rất khó đưa đi. Sẵn đang hận An Thừa Trạch thấu xương, nghĩ mình đi rồi, những thứ vốn thuộc về hắn sẽ chạy vào tay An Thừa Trạch hết, hắn cam tâm sao đặng!
Đúng lúc này, hệ thống phòng hộ ví như thông tin tín hiệu đường sắt của An Thừa Trạch xuất hiện lỗ hổng, một bảo mẫu lo lắng con trai, một sinh viên bình thường không có ai bảo vệ, An Chí Hằng dễ dàng lẻn vào nhà An Thừa Trạch, vì thế hắn đề nghị hợp tác với thế lực khác, muốn lấy mạng An Thừa Trạch.
An Chí Hằng không tham gia bắt An Thừa Trạch trong biệt thự, nhân thủ là hắn thuê, đối phương không có khả năng cho hắn vừa lòng đẹp ý nếu không đạt được thuốc phiện, việc này cũng nằm trong dự kiến của An Thừa Trạch. Bằng không, nếu An Chí Hằng có mặt ngay từ đầu, An Thừa Trạch đời nào bó tay chịu trói, An Chí Hằng mà thấy hắn lúc đó, nhất định sẽ chẳng bỏ qua cho hắn. Tối qua lúc ở nhà, hắn đã cảm giác được người động thủ toàn dân lão luyện, khẳng định không có dạng gà mờ như An Chí Hằng. Ngay khi dừng xe, hắn căn bản đã phát giác có người trốn bên ngoài, với tính cảnh giác của An Thừa Trạch, hơi có gì lạ sẽ nhận ra liền.
Bởi liên quan tới giao dịch ma túy và thế lực xã hội đen, lại không thể phái ra quá nhiều người để tránh đánh cỏ động rắn, Thạch Nham bèn xin gia tăng nhân lực, cũng là một trăm chiến sĩ ưu tú. An Thừa Trạch vừa mất tích, cảnh sát hành động tức thì, quan sát dị động của các thế lực lớn, rốt cuộc lần ra dấu vết An Chí Hằng và một giao dịch trong đêm đó, chẳng qua An Chí Hằng rất khôn khéo, không trực tiếp giao dịch mà báo địa điểm cho bọn chúng, còn hắn thao túng từ xa. Chiến đội đặc biệt bắt toàn bộ kẻ lấy hàng và ma túy, song chẳng tìm được An Chí Hằng.
Cũng may bọn chúng chịu khai vị trí ẩn núp, giữa chúng với An Chí Hằng nào có nghĩa khí gì, hơi gia tăng thẩm vấn liền có được tung tích An Thừa Trạch. Khi chiến đội đặc biệt nôn nóng đuổi tới, con tin người ta đã tự cứu mình, còn khống chế cả kẻ bắt cóc…
Đội trưởng của chiến đội đặc biệt lần này là Thạch Nghị sắp gia nhập Cục Tình báo, đây là đợt hành động cuối cùng trước khi anh thuyên chuyển công tác. Thạch Nghị thấy tổng chỉ huy của đợt hành động là Thạch Nham mới biết hóa ra mồi câu là An Thừa Trạch, lòng tức khắc nóng như lửa đốt, lái xe như bay đến địa điểm, ai dè cảnh sát quá vô dụng, thế mà không biết âm thầm bảo hộ con tin. Nếu để anh chỉ huy, chắc chắn sẽ phái thêm người ở gần nhà An Thừa Trạch, một khi đối phương hành động sẽ nghĩ mọi cách đuổi kịp, bảo vệ con tin, cũng có thể cứu người nếu phát sinh sơ xuất.
Được rồi, cảnh sát cũng cho người đi theo, chỉ là họ không đuổi kịp, bị cắt đuôi.
Nhớ tới thời khắc xông vào, thấy ống tiêm chĩa vào cổ An Chí Hằng mà sợ, nếu An Thừa Trạch không nhạy bén đến thế, không cùng huấn luyện với mình từ nhỏ, thân thủ hơi kém một chút thì kim kia sẽ đâm vào cơ thể hắn…
…..
Thạch Nghị giao xong nhiệm vụ thì được nghỉ một thời gian trong khi chờ điều động, anh chạy thẳng về bệnh viện, bấy giờ An Thừa Trạch đang ăn tối với nhà. Do là phòng bệnh đơn, bệnh nhân lại bị thương nặng không thể tự lo liệu, cần người nhà săn sóc, nên gia đình có thể qua đêm trong này. Thạch Lỗi đã sắp xếp hai chiếc giường, tính đêm nay để Liễu Như về nghỉ, còn hắn trông Tiểu Trạch. Vừa thấy Thạch Nghị về, được rồi, không cần tìm y tá khác nữa. Nhưng phải tìm cơ hội hỏi thằng nhóc xem, tại sao người dẫn đội trong nhiệm vụ này lại là nó. Sáu năm qua, mới đầu Thạch Lỗi còn tìm hiểu được tin tức về Thạch Nghị, rồi sau một lần bị thương nặng hồi phục, Thạch Nghị liền tới một nơi bí mật huấn luyện, nghe bảo là căn cứ bí mật của quốc gia, tin tức không truyền ra ngoài, từ đấy Thạch Lỗi liền mất tin về Thạch Nghị.
“Nhóc thúi, lại đây ăn cơm!” Thạch Lỗi gọi Thạch Nghị, phát hiện lúc thằng con nhìn mình, mũi nhọn lóe lên trong mắt khiến tư lệnh Thạch từng giết người thấy máu trên chiến trường cũng phải khiếp đảm. Sáu năm không gặp con trai rồi, rốt cuộc đã trải qua huấn luyện và nhiệm vụ thế nào mới khiến ánh mắt thành ra… như từ địa ngục trở về thế kia.
Thạch Nghị gật đầu, yên lặng ngồi xuống cạnh An Thừa Trạch. Anh vừa vào cửa, tầm mắt An Thừa Trạch đã dính chặt lấy anh, thì ra âm thanh trước khi hôn mê thực sự chẳng phải mơ, người tới cứu hắn đúng là Thạch Nghị!
An Thừa Trạch kích động tới mức ngón tay hơi run, căn bản không kiểm soát nổi chính mình, chẳng quan tâm Liễu Như với Thạch Lỗi còn ở đây, ngẩng đầu sờ mặt Thạch Nghị để xác nhận mình có đang mơ hay không. Độ ấm dưới tay là thật, dẫu khuôn mặt này đã bị năm tháng và rèn luyện gian khổ khắc thành một tượng băng, nhưng Thạch Nghị vẫn ấm áp, nóng hổi như thế.
Một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy tay An Thừa Trạch trên mặt mình, nắm nó trong lòng bàn tay, cố gắng lắm mới ngăn được mình không hôn lên bàn tay ấy trước mặt người nhà.
“Sao Tiểu Nghị về đột ngột thế? Sau này còn đi không?” Liễu Như giờ đây đã bình tĩnh trở lại, An Chí Hằng bị bắt, Tô Ngọc Đình giấu thuốc phiện nhiều năm, hết thảy đều trần ai lạc định. Thương tích của An Thừa Trạch cũng không nặng, cô có thể yên lòng rồi. Liễu Như hiểu rõ tính chất quân đội của Thạch Nghị, biết anh không tự do, sáu năm về một lần đã vô cùng may mắn, nếu nhiệm vụ này không dính líu tới Tiểu Trạch, có lẽ vẫn chưa gặp được. Lâu ngày gặp lại, ông vua con quậy phá hay gây sự năm xưa đã trở thành một chàng trai xuất sắc, Liễu Như bỗng có cảm giác tự hào khi con mình sắp trưởng thành, Thạch Nghị cũng là con trai cô mà.
Mắt Thạch Nghị vẫn không rời An Thừa Trạch, đáp: “Không đi nữa.”
Tim An Thừa Trạch suýt trật nửa nhịp, giương mắt chăm chú nhìn Thạch Nghị, tầm mắt hai người giằng co, chẳng cách nào dời khỏi đối phương.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!” Thạch Lỗi ho khan kịch liệt, kết quả chả ai trong đôi kia thèm liếc hắn. Thạch Nghị là con ruột hắn, Tiểu Trạch cũng gọi hắn là ba sáu năm, hai thằng bất hiếu, ba chúng nó ho như vậy mà!
“Đừng gào nữa.” Liễu Như đập lên gáy Thạch Lỗi, “Hai đứa thân nhau từ bé, giờ suốt sáu năm không gặp rồi, anh ho cái gì mà ho, đừng nói ghen tị vì Tiểu Nghị không báo trước cho ông ba này nha.”
Thạch Lỗi: “…”
Hắn có sợ cái đó đâu, quả nhiên không biết gì là phúc sao? Chỉ mình hắn lo lắng hãi hùng sáu năm, còn Tiểu Như thanh thản suốt bao năm, quả là thoải mái mà. Lại nói, từ khi mông hắn bị thương rồi lui về tuyến hai, vai vế trong nhà hình như đã biến hóa kha khá, ảo giác chăng?
“Khụ khụ, Tiểu Như, hay tối nay mình về đi, có nhóc ranh trông nom Tiểu Trạch là được rồi. Vợ chồng mình lớn tuổi, đêm qua lại thức trắng, nên về nghỉ ngơi đàng hoàng một chút. Chớ để tới lúc thương thế của Tiểu Trạch lành lặn, em lại đổ bệnh thì khổ.” Thạch Lỗi đành kìm nén nỗi xúc động được đoàn tụ với con trai mà nói với Liễu Như.
Sức khỏe Liễu Như đích xác đâu sánh bằng mấy năm trước, thực tình có chút mệt mỏi. Lại nhìn bộ dạng khó lòng lìa xa nhau của hai con, cảm thấy đêm nay hai đứa nhất định muốn tâm sự. Nếu từ nay Tiểu Nghị không đi nữa, vậy chờ hai ngày nữa cho Tiểu Trạch khỏe hơn chút mới mở tiệc đón gió cùng nhau ăn mừng, còn những ngày này mặc hai thằng bé tự ôn chuyện đi.
Liễu Như gật đầu, Thạch Nghị cũng quay sang khẽ gật đầu với hai người, rồi lập tức xoay về nhìn An Thừa Trạch. Thạch Lỗi nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt ấy, trên gương mặt từ lúc trở lại vẫn một mực vô cảm của con trai hắn xuất hiện độ cong rất nhỏ nơi khóe miệng.
Đồ bất hiếu!