• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không sai, dáng điệu lạnh lùng của hắn thường ngày không hề thay đổi, thậm chí còn lạnh nhạt hơn. Trụ Thiên ở một bên đã vội vàng lên tiếng:

” Ngươi đừng có mơ hồ, chỉ một tiểu hồ ly nhỏ bé mà muốn đem ra trao đổi?”

_

Ngược Khiêm liếc mắt nhìn ta, cười khinh bỉ:

” Ta còn tưởng thần tiên các ngươi rất coi trọng mạng người, xem ra cũng không nên quá tin tưởng”

Ánh mắt đó bỗng nhiên chuyển sang Thần Thiên Phong đang im lặng đứng đó:

” Có điều, phải để Thượng Thần các ngươi quyết định, không tới lượt lão già vô sỉ ngươi!”

_

Trụ Thiên nghe vậy vô cùng tức giận, vốn định tiến lên lại bị cánh tay Thần Thiên Phong đưa ra cản lại:

” Để ta”

Ta lúc này thật muốn biết hắn sẽ làm thế nào... Kết quả là tim ta khi đó như vỡ bung ra, cũng không biết mình vì sao lại có phản ứng dữ dội như vậy.

” Ngươi thế nào lại tự tin như vậy? E là khiến ngươi thất vọng. Giết tên Ma đầu ngươi đừng nói một tiểu hồ ly nhỏ bé, ngay cả bổn thượng thần chết cũng là xứng đáng.”

Thật lạnh lùng cũng thật cao thượng. Cái này không phải ta đã đọc nhiều trong tiểu thuyết của phàm nhân sao? Khi ấy tâm hồn thiếu nữ còn thấy nam chính thật tuyệt vời, càng lạnh lùng càng hấp dẫn... Bây giờ được tự mình trải nghiệm mới thấu...

_

Ngược Khiêm hơi nhíu mày lại rất nhanh chóng dãn ra, đạo quang trên tay càng mạnh, hạ xuống gần ta:

” Ngươi xem, bọn họ không coi trọng ngươi, chi bằng ta tiễn ngươi một đoạn”

Ta không biết tại sao lại vô thức gật đầu.

_

” Dừng tay!”

Bị tiếng hét kia làm cho giật mình. Ta ngoái đầu nhìn lại liền thấy Khải Đồng khuôn mặt trắng xanh lao tới.

Hắn gấp gáp nói gì đó với Ngược Khiêm. Ánh sáng kia vụt tắt, ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

_

Ngược Khiêm trên mặt còn vương nét cười. Hắn đưa mắt nhìn thẳng vào Thần Thiên Phong:

” Thượng Thần đã không cần tiểu hồ ly này, có thể cho ta?”

Rõ ràng là hỏi lại không thèm đợi trả lời, bỏ lại hai chữ:

” Cáo từ!”rồi biến mất.

Quả nhiên Khải Đồng nói cho hắn biết là ta.

_

Ta biểu tình kì dị, nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao hắn phải giả như mình hoàn toàn bí bách tới nỗi bắt một tiểu hồ ly làm con tin trong khi chưa đầy giây đã biến mất không dấu vết? Lợi hại!

_

Đây xem như lần cuối tiểu Y Y gặp Lục Hải Thượng Thần Thần Thiên Phong.

_

Ngược Khiêm đem ta đặt lên trên ghế, nhăn nhở kéo kéo nhúm lông trắng muốt của ta, lại cười cười:

” Ta thật không tin nỗi cái tiểu hồ ly trắng muốt này là muội”

Ta đạp hắn một nhát, giận dỗi nói:

” Muột còn tưởng huynh một chưởmg đánh chết muội?”

Ngược Khiêm vuốt vuốt lông đuôi dỗ dành ta:

” Huynh không làm thế sao có thể tìm được muội?”

.

Ta không thèm so đo, lại nhớ ra một việc liền hỏi Ngược Khiêm:

” Huynh vì sao giả vờ?”

Hắn nghe ta hỏi nhanh chóng hiểu ra:

” Ta tới tìm muội, còn chưa được sao có thể bỏ đi?”

Ta giật mình:

” Huynh...sao huynh lại biết? Đừng nói...đừng nói...huynh cũng...” cũng ngửi được mùi như 'thiếu thạch đầu' nha.

Đương nhiên là không phải! Ngược Khiêm ngồi xuống bên cạnh ung dung nói:

” Là 'thiếu Thạch đầu' nhà muội nói ta biết”

Vẫn là có liên quan tới 'đầu đá'.

Khải Đồng vừa vặn nghe được liền la toáng lên, xông lại bóp cổ Ngược Khiêm:

” Huynh là tên khốn! Ta còn tưởng huynh không biết, một chưởng đánh chết tỷ tỷ, hại ta bán sống bán chết chạy tới...”

Hắn vừa nói tới đó liền bị Ngược Khiêm hất ra, lạnh lùng:

” Ta còn chưa hỏi tội đệ gạt ta, còn dám la lối?”

Khải Đồng lập tức im lặng đứng sang một bên.

_

Ta đi khắp một vòng quan sát xung quanh. Nơi đây rộng rãi thế này lại chỉ có hai người đàn ông. Nghĩ thế nào cũng thấy kì dị.

_

Tâm trạng không thoải mái đúng hơn là buồn bực, ta mỗi lần nghĩ tới chuyện hôm đó lại thấy rất đau lòng, thậm chí còn thấy nhớ hắn. Đã hơn một tháng không gặp, hắn có chút nào nghĩ tới ta không?

_

Mải suy nghĩ linh tinh, lúc nhìn ra đã thấy đứng trước hồ sen thơm ngát, cánh sen hồng trong gió khẽ lay động. Thật không nghĩ hai người kia lại tạo nên hồ sen này cho ta. Suốt 10 năm qua, sen nơi này chưa từng tàn một cánh. Chỉ cần ta trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể ngắm hoa...

Ta nhất định cả đời này sẽ không phụ họ, muốn làm gì ta đều ủng hộ và tất nhiên Ngược Khiêm muốn trả thù cho sư phụ, cho mấy trăm vạn người đã bị tiên giới sát hại, Khải Đồng không từ chối, ta đương nhiên sẽ giúp. Cũng không ngại đối đầu với người kia.

_

Với ta, một vạn tình yêu không thể đổi lấy một tình bạn thật sự mà Ngược Khiêm cùng Khải Đồng không chỉ là bằng hữu tốt còn là người thân nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK