” Không nhớ nữa, có điều ai đó suốt mấy năm tháng nào cũng nấu lâu dần thành quen.”
Ta khi đó còn không thèm nhìn mặt chàng. Vừa hay giờ không chừng sẽ được giáp mặt nữ nhân kia.
Thần Thiên Phong đang ngồi xem sách, nam nhân ngôn tình thường rất thịnh hành tư thế này. Tiểu Du Lạc ngó đầu vào thấy thế liền thuận tiện bước thêm một chân nữa, hiên ngang đi tới trước mặt chàng. Đặt khay nhỏ lên lễ phép:
” Hôm nay ngày Thanh Mai mẫu thân sai bảo tiểu Lạc tới coi sóc ngài tịnh luyện.”
Thần Thiên Phong liếc quyển Viên Niên ở một bên thấy nhằm đúng ngày 23/10 lại quay sang tiểu hài tử, giọng điệu rõ dịu dàng hơn so với ta:
” Tiểu Lạc nói xem ta làm thế nào gọi là tịnh luyện?”
Tiểu hài tử thật là gặp vấn đề nan giải liền gãi đầu, kì thực cái này chưa từng thấy qua, cuối cùng đáp bừa:
” Vậy ngài ăn hết đồ ăn đi, tiểu Lạc sẽ coi sóc ngài ăn.”
Thần Thiên Phong nghe vậy liền biểu hiện buồn cười, xong cũng gật đầu. Đang ăn lại bỗng dưng ngừng lại, ngước lên mới thấy tiểu hài tử hai mắt long lanh nhìn mình, hỏi nó:
” Các ngươi sao lại muốn tới đây làm việc?”
Tiểu hài tử lúc này quả thật có suy nghĩ phụ thân này quá ngốc nghếch đi, xong lại thốt ra lời lẽ khác, tuy rằng không phải hoàn toàn không đúng sự thật nhưng mà khiến ta rất xấu hổ:
” Mẫu thân nói tiểu Lạc không tuấn tú bằng ngài, tiểu Lạc muốn kiểm chứng”
Biểu hiện của Thần Thiên Phong rõ ràng là không ngờ tới, tuy nhiên vẫn rất bình tĩnh hỏi:
” Giờ thế nào?”
Tiểu hài tử xoa xoa cằm, dáng vẻ đầy chiêm nghiệm đáp lại:
” Giờ thấy phụ thân tiểu Lạc rõ ràng thua kém nhan sắc, hơn nữa còn có chút ngốc nghếch.”
Thần Thiên Phong cau mày, không hỏi gì thêm. Sau này có thời gian lại tới tìm hài nhi này nói chuyện. Tuy nhiên với ta vẫn tuyệt nhiên không đổi.
Trụ Song điện bên ngoài thếp vàng. Cũng tại hai vị Đế Quân này thích trưng diện khiến phàm tâm của ta thật nhiều phen muốn trào sôi. Hôm nay ta đến lại vừa may mắn gặp được cả hai, liền cùng lúc phát luôn thiếp mời:
” Hai vị Đế Quân, mấy ngày nữa viên ấn điện Lục Hải, Thượng Thần có lời mời hai vị.”
Tam Vi Quân Trụ Thiên lần đầu thấy ta, ánh mắt kì dị:
” Tiên tì Lục Hải Điện?”
Ta gật đầu. Lại nghĩ “ ngươi muốn bắt bẻ gì đây? Bổn nương thật muốn đâm ngươi lòi ruột, có điều còn muốn xem ngươi là giở cái trò gì hại lão Xích.”
Quả nhiên là không vừa lòng:
” Không phép tắc!”
Lại là Lão Xích nói đỡ:
” Là quen biết với ta, sư đệ có thể nể mặt không?”
Trụ Thiên không nói gì liền đi ra.
Ta xoa xoa tay. Trời ở đây lạnh rất sớm. Đi tới bàn tự nhiên lấy một cây sáo ngọc, ngạc nhiên:
” Đế quân thổi được sáo sao?”
” Không biết thổi”
Lão Xích cũng tự nhiên không kém đáp lại.
Ta nghe xong liền nhét luôn sáo ngọc vào người:
” Cho ta nhé”
” Ngươi ở đâu cũng tự nhiên vậy sao? Hơn nữa ngày càng to gan.”
Ta một câu đa tạ liền nhanh chóng cáo từ.
Không phải ngẫu nhiên xin cây sáo đó, là có lí do. Tiêu Huyên trước kia có nói đích tiên cổ có Ngàn Vân sáo, có điều đã bị ma vương phá hỏng. Khi ấy hồ đồ liền cho là Bích Ứng Quân cũng không ngờ vẫn là Ma Quân thâm hiểm. Có điều bọn họ đích thực huynh đệ. Cái ta không rõ là vì sao nó biến mất. Nếu là sáo ngọc này không phải dễ giải quyết sao?
Viên ấn Lục Hải điện hết thảy chúng tiên đều có mặt. Cao cao tại thượng chính là Thiên Quân, Thượng Thần kế cạnh. Đáng ngạc nhiên lại kế cạnh chính là hài nhi của ta Thần Du Lạc.
Tiểu hài nhi đưa tay vẫy ta:
” Mẫu thân, tiểu Lạc ở đây.”
nói xong còn vui vẻ chạm chén với Thiên Quân. Ta nhất thời cũng không hiểu chuyện gì.
Thần Thiên Phong thấy bộ dạng của ta, không hiểu sao nhìn rất chăm chú, một hồi liền đứng dậy tiến về phía này. Không bao lâu sau đã đứng trước mặt, hành động kì quái. Chàng lấy tay áo chắn trước ngực ta, nhỏ giọng:
” Áo nàng rách kià, có thấy không?”
Ta phung ngụm nước trong miệng ra tứ tung, cũng không vội kiểm tra. Cái quan tâm lúc này là thái độ kì lạ. Chàng bị ta mê hoặc dễ dàng vậy sao? Nhưng ta chưa có làm gì mà.