” Trở về nhà, vui chứ?” Trụ Thiên không chút nhẹ nhàng thả ta rơi tự do xuống. Cũng thật may có chút nhanh nhẹn không thì đã thành nắm thịt nát.
Ta nhìn ngắm cảnh xưa một lượt, cơ bản không có thay đổi, là khi xưa sư phụ đã hạ phong ấn, muốn cho ta nơi trở về. Bản thân bỗng trở nên lạnh lùng:
” Trụ thúc, người có học qua lễ nghi phàm giới không? Có biết phép tắc không? Động này vốn ta làm chủ sao yêu nghiệt có thể tự do ra vào?”
Trụ Thiên trái ngược không hề tức giận, lại giễu ta:
” Ta cùng ngươi khi nào là quan hệ thân thiết?”
Quả thật nha, ta cùng yêu đầu nhà hắn sao có quan hệ đó. Một hồi liền bảo hắn:
” Bỏ đi, bỏ đi, ta thừa nhận chưa đủ sảo quyệt. Thế nhưng ngươi muốn đoạt lấy Nghịch Thiên Chỉ sư phụ truyền cho ta cũng không phải dễ dàng.”
Đúng vậy, hết thảy hoạt động im lặng của hắn thời gian qua, hơn nữa bắt ta tới đây cũng vì Nghịch Thiên Chỉ uy lực vô biên, tu luyện thành công ắt chỉ cần một cái phẩy tay cũng khiến vạn hồn bất tán. Có điều sư phụ nói pháp lực ấy cũng chỉ có một người có thể phát huy tận cùng, lại không ngờ người đó là ta, nhưng là ta của sau này khi đã một thân bốn dạng vô- bán toàn-bán cầu toàn- và toàn (đá Thanh Khương vô, Liên hoa bán toàn, Tiểu hồ ly bán cầu toàn và nhân toàn) là đang nói đến chi giác, quan trọng là thân này chưa từng chết đi vẫn luân chuyển.
Nói là thế, lúc này đây vốn sử dụng được lại không biết hóa giải. Có điều ta chết đi Nghịch Thiên Chỉ này cũng sẽ vĩnh viễn không tồn tại.
Trụ Thiên sức mạnh như thế vẫn không thể hóa được phong ấn Sư phụ ta kết nên. Đơn giản y là Chính Tà, Trụ Xích lão sư phụ là Chính Thiên. Cũng chỉ vì lão quá xảo quyệt mà tráo đổi. Ta chỉ là nghe kể lại, tường tận cũng không rõ ràng.
Nơi này dường như cũng chỉ có Trụ Thiên, không hề có dấu vết ma binh, không lẽ hắn muốn tự mình lập lại trật tự? Có lẽ còn có Dương Tự.
Nửa đêm ta rõ ràng nghe có tiếng động liền đoán là Dương Tự trở về. Hắc bào đen lướt nhanh chóng lướt qua, không hề phát hiện điều bất thường, một mạch hướng vào chính điện của Trụ Thiên. Ta nghe được từng tiếng rõ.
Dương Tự nói giọng hơi kích động:
” Sư phụ, người đã hứa sẽ không làm hại nàng, sao còn nhân lúc đồ nhi không chú ý mà ra tay?”
Trụ Thiên so với lời kia còn lạnh lùng hơn:
” Ngươi vẫn nhận là đồ nhi ta? Sau lưng bổn Vương làm cái gì nghĩ ta không biết? Còn nữa bổn Vương cũng chưa tổn hại gì ả.”
Ta cơ hồ thấy lạnh sống lưng. Dương Tự rốt cuộc đã làm gì khiến hắn tức giận? Không lẽ phản bội?
Mắt nhìn thấy ám đạo đang mạnh mẽ đánh về phía Dương Tự liền kinh sợ. Thật không biết bản thân đã chạy ra đây từ lúc nào. Không cân nhắc, một chưởng cứng đầu đỡ lại ám đạo kia.
Hai luồng sáng đập vào nhau giữa không trung, tuy rằng bên ngoài không ảnh hưởng nhưng Trụ Thiên miệng lại phụt ra một búng máu.
Ta vốn nghĩ là Nghịch Thiên Chỉ, lại không ngờ đó là Đoạn Chỉ, kết hệ của Nghịch Thiên. Sư phụ khi xưa có nói, chiêu thức kia xuất độc luân, là chỉ được một lần duy nhất, có điều may mắn sẽ có Đoạn Chỉ kia hộ thân bảo toàn mạng sống. Lại quan trọng Nghịch Thiên Chỉ có thể mang ra khỏi cơ thể nhưng Đoạn Chỉ thì không thể, hơn nữa luôn tuân theo thứ tự trước sau.
Nói như vậy, không lẽ đã có ai đó mang thuật pháp kia đi. Là ai? Trụ Thiên biểu hiện không khác ta là mấy, hẳn là đến tám chín phần không ngờ. Dương Tự hoàn toàn khác. Hắn vẫn rất bình tĩnh.
Bản thân một chút trấn tĩnh có lại liền chạy tới xem hắn có bị gì không. Trong lòng thật không muốn tận mắt chứng kiến thêm có người vì mình mà chết. Một Liêm Trương là đủ rồi. Hơn nữa cũng đã từng chứng kiến Sư Phụ vì Ma đầu này mà chết. Bản thân thật không đủ can đảm.
Trụ Thiên không để ý tới vết thương vội vã rời khỏi. Còn chưa đi đến cửa, Dương Tự đã nói vọng theo, giọng điệu có chút kì quái:
” Thật là đã muộn rồi, Tiêu Huyên hắn đã quyết cùng người, một hai cùng biến mất.”
Ta sững sờ, sao lại là Tiêu Huyên? Hắn sao phải làm vậy? Lại là ta? Không có Đoạn Chỉ chắc chắn không tránh khỏi Hôi phi yên diệt. Trong lòng bỗng không kìm nổi ý nghĩ tàn nhẫn muốn Thần Thiên Phong thế chỗ.