_
Dù gì nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, ta bất quá cũng đành tự mình xuống bếp mày mò mấy món Liêu tẩu từng làm.
_
Hơn một canh giờ chuẩn bị mới xong phần nguyên liệu. Ta cũng là lần đầu đụng tay vào mấy thứ này, một chút kinh nghiệm cũng không có, chỉ nhớ láng máng: Đầu tiên là luộc sơ qua thịt, nêm gia vị, ướp rau quả trong nước tương... Cơ bản đều đã xong, ngoại trừ con cá lớn nhảy lộn xộn trong chậu nước.
_
Ta khó khăn lắm mới nhấc được con cá lên lại bị tuột xuống. Đã thế cái đầu nhỏ của tiểu tử lại thò vào thúc giục:
” Tỷ tỷ, khi nào mới xong? Đệ đói sắp xỉu rồi.”
_
Ta ném thẳng con cá vào chảo dầu, vội vàng đuổi nó ra:
” Đệ mau ra ngoài chờ tỷ sẽ mang ra sau.”
...
Đã qua bữa trưa từ rất lâu rồi, Khải Đồng đói bụng tới tìm ta, ta nhất quyết không gặp nó, một mình ở bên trong ôm tay bị phổng đỏ mà khóc. Cũng chỉ tại con cá kia... Cũng không phải, là do ta hậu đậu.
_
Bên ngoài trăng dường như đã mọc. Khóc lóc một hồi lại không biết từ lúc nào thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy bên cạnh đã có một người khác, cũng không biết hắn bằng cách nào lại vào được đây.
_
Ánh sáng không đủ, ta không nhìn thấy nhưng có thể nghe rõ ràng từng lời hắn nói. Ta cũng là lần đầu tiên nghe thấy hắn dịu dàng như thế, trước kia hắn cũng chưa từng gọi ta như vậy. Hắn nói, ánh mắt tựa hồ rơi trên tay ta:
” Tiểu Vũ, nàng sao lại bất cẩn như vậy, muốn ăn có thể nói với ta... Có còn đau không?”
Ta không hiểu sao nghe mấy lời này tự dưng muốn bật khóc làm nũng với hắn.
_
Tiêu Thần bỗng vươn tay xoa đầu ta:
” Tiểu yêu ngốc, đau có thể nói với ta, ta giúp nàng chữa trị.”
Ta vốn định lên tiếng cãi rằng ta không phải yêu lại bị vị ngọt ngào trong tim ngăn cản.
_
Không biết cảm xúc này là gì.
_
Đêm đó ta có một giấc mơ lạ, trong mơ ta thấy một bóng lưng cô đơn quay lại phía mình. Ta khi ấy vẫn nghĩ đó là Tiêu Thần, rất lâu, rất lâu sau nhìn thấy người kia, ta mới rõ y là ai, địa vị, quyền lực, cả dung mạo, không thứ gì y không có. Ngay cả sự cô đơn kia cũng mang thần thái riêng, người thường trong thiên hạ khó ai sánh được. Ta muốn tới gần lại không thể... Trong lòng không hiểu sao đau xót, còn đau gấp ngàn vạn lần vết phỏng kia.
_
Sáng sớm ta đến tìm Tiêu Thần, nói cho hắn biết phỏng kia đã biến mất, kết quả tìm một hồi vẫn không thấy hắn đâu. Mấy lời tối qua chợt vang lên trong đầu, tim ta bất giác đập mạnh.
_
Xa xa, cạnh cây đào nhỏ trong sơn trang, tiểu Đồng đang nói chuyện cùng một nam tử mặc lam y. Ta vốn tưởng Tiêu Thần liền chạy lại, tới nơi mới biết y không phải.
_
Ta vội vàng kéo tiểu Đồng sang một bên, cảnh giác nhìn người kia:
” Ngươi là ai? Là người Qủy giáo?”
Hắn nghe ta nói liền cười:
” Cô nương hiểu nhầm rồi, tại hạ là trang chủ sơn trang này, tên Tịch Thương Nguyên. Sớm nay mới trở về.”
_
Ta quay qua nhìn tiểu Đồng, nó gật đầu, lại nói:
” Sáng sớm nay Tiêu đại ca đã rời đi, còn dặn đệ phải nghe lời Tịch huynh, chăm sóc tỷ.”
_
Tiêu Thần đi rồi? Sao không nói với ta? Ta nghe xong vội vàng quay sang hỏi Tịch công tử kia:
” Ngươi có biết hắn đi đâu?”
Y với ta cũng chỉ ngắn gọn một câu:
” Khiêm Trấn Thành”
Ta lập tức muốn đuổi theo lại bị hai người kia một mực ngăn cản.
_
Tịch Thương Nguyên kia hoàn toàn không giống Tiêu Thần...
_
Ba ngày, đã ba ngày kể từ khi hắn rời đi, ta không hề có một chút tin tức. Theo lời Tịch Thương Nguyên, y vốn từ Trung Thành trở về, dọc đường có đi qua Khiêm Trấn Thành cũng không thấy dấu vết đánh nhau. Ta vì thế mà yên tâm hơn một chút.
_
Khi Tiêu Thần ở đây vẫn thường thức dậy sớm, ta bây giờ mới biết đã bị hắn ảnh hưởng. Vốn nghĩ mình là thức dậy sớm, không ngờ Tịch Thương Nguyên còn nhanh hơn một bước. Thấy ta liền tiến đến:
” Cô nương sớm như vậy đã thức dậy rồi sao?”
Ta lịch sự gật đầu đáp lại y.
_
” Ta trước đây mỗi lần hít thấy hương sen đều thấy rất dễ chịu, không ngờ ở nơi đây cũng có được cảm giác này. Thật cảm ơn công tử.”
_
Tịch Thương Nguyên thong thả đi bên cạnh, hai tay để phía sau, nghe ta nói liền cười:
” Cô nương không cần khách sáo, là chuyện tại hạ nên làm.”
_
Ta lúc này lại bỗng dưng nhớ tới Tiêu Thần, không khỏi có chút nhớ nhung, buột miệng nói:
” Thật không biết Tiêu Thần hắn khi nào mới trở về?”
_
Tịch Thương Nguyên im lặng một chút sau đó động viên ta:
” Cô nương đừng quá lo, ta tin tưởng Tiêu huynh đệ sẽ bình an trở về.”
” Đa tạ công tử.”
Y chỉ cười không nói.
_
Hai chúng ta về đến cửa sơn trang đã thấy tiểu Đồng đứng đó dụi mắt. Ta có chút ngạc nhiên: thường ngày tiểu hài nhi này thật không khác gì một con sâu ngủ, hôm nay xem như có chút tiến bộ.