"Có chuyện gì vậy?" Cơ Uyển ngáp ngủ bước từ trong phòng ra, đầu tóc rối bời, bộ đồ ngủ nhăn nhúm, xộc xệch.
"Cơ Uyển, đêm qua em không về nhà làm tôi mất ngủ cả đêm đấy. Em có biết Phong tức tới cỡ nào không?" Trần Bạch nửa đùa nửa thật lên tiếng.
"Ối! Trần Bạch, sao anh lại ở đây?" Cơ Uyển ngạc nhiên.
"Cậu quen anh ta sao?" Tiểu Hy nói nhỏ.
"Ừm. Anh ấy là Trần Bạch, là một minh tinh nổi tiếng, đồng thời cũng là chủ tịch của tập đoàn trang sức Trần thị." Cơ Uyển gật đầu.
"Tôi không cần biết anh là ai, như thế nào, tôi chỉ biết anh và mấy người này đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi sẽ kiện mấy người." Tiểu Hy khoanh tay, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
"Lúc nãy là do người của tôi thất lễ, mong tiểu thư bỏ qua." Trần Bạch khẽ cúi người, lịch sự xin lỗi. Nói rồi, anh ra lệnh cho mấy người mặc đồ đen đi ra ngoài.
"Vậy Cơ Uyển, em có thể đi theo tôi được chứ." Trần Bạch nở một nụ cười.
"Đi đâu?" Cơ Uyển ngạc nhiên.
"Em mau chuẩn bị đi, một lát nữa tôi sẽ đưa em đi."
Cơ Uyển liền khó hiểu. Tiểu Hy liền nhanh chóng đẩy cô vào trong phòng.
"Mình hỏi này, có phải cậu đã kết hôn với Hàn Thượng Phong gì gì đó không?" Tiểu Hy nhìn Cơ Uyển bằng ánh mắt nghi hoặc, vô cùng nghiêm túc.
"Sao cậu biết?" Cơ Uyển buột miệng, thấy lời nói của mình không đúng liền lấy tay bịt miệng.
"Vậy là đúng. Cậu và anh ta đã kết hôn mà không nói gì với mình." Tiểu Hy khẽ thở dài.
"Tiểu Hy à, sao mà cậu biết?"
"Hôm qua chính miệng cậu nói."
Lúc này, Cơ Uyển mới hồi tưởng lại chuyện tối qua. "Trời ạ! Hôm qua mình có phải lại say rồi không?" Cơ Uyển hốt hoảng. Cô chỉ nhớ hôm qua cô khá vui nên nốc hơi nhiều rượu.
"Đúng vậy. Cậu đúng là... không biết nói làm sao nữa. Đã biết mình say thì sẽ ra sao mà lại cứ uống." Tiểu Hy lắc đầu.
"Trời ạ!"
"Được rồi. Cậu mau chuẩn bị mà đi với cái tên kia đi. Tối gặp ở chỗ cũ rồi nói rõ ràng sau."
"Ừ." Cơ Uyển gật nhẹ đầu.
Thay đồ, chỉnh chu xong xuôi, Cơ Uyển đi ra ngoài phòng khách.
"Được rồi. Xuất phát." Trần Bạch đang ngồi ở ghế thì đứng dậy.
"Rốt cuộc thì đi đâu?"
"Em cứ đi thì sẽ biết."
Lên chiếc xe màu đen, Cơ Uyển lấy điện thoại ra, thật bất ngờ. Điện thoại hết sạch pin, sập nguồn luôn rồi. Trời ạ!
Chiếc xe đi nhanh trên đường, rời khỏi thành phố đông đúc, phồn hoa, tiến về vùng ngoại ô thành phố là một miền quê. Cơ Uyển ngồi yên trong xe, nhìn ra ngoài cửa, ngắm nhìn phong cảnh.
Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp ở phía xa xa, bên đường, những cây anh đào tỏa bóng mát hai bên. Mải ngắm nhìn thiên nhiên nên cô cũng quên mất hỏi là mình đang đi đâu.
Đi qua một hồ sen, chiếc hồ rộng lớn, sắc sen hồng rơi vào mắt Cơ Uyển. Trời ơi! Thì ra ở thành phố X cũng có một nơi như thế này. Đúng là đẹp quá đi mất. Cơ Uyển hạ cửa xuống một chút, bầu không khí trong lành lẫn chút hương sen tràn vào xe. Cô nhắm mắt, hít thật sâu mùi hương dịu nhẹ cùng bầu không khí trong lành.
Chiếc xe đi qua một con đường mòn nhỏ, xuyên qua một cánh rừng trúc.
"Đây là đâu?"
"Em yên tâm, sắp tới nơi rồi."
Xe cũng từ từ dừng lại, Cơ Uyển xuống xe. Trước mắt cô là một căn biệt thự trông rất cổ. Nó có bốn tầng và trông khá to lớn. Mọi chi tiết đều toát lên vẻ cao quý của thời cổ đại, màu chủ đạo là nâu và trắng.
Cơ Uyển tròn mắt nhìn căn biệt thự trước mặt. Nó đẹp đến nỗi cô như muốn được sống ở đây. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy chủ nhân của căn nhà này rất yêu thiên nhiên. Bao nhiêu là hoa cỏ, cây cối trong sân, xung quanh còn là đồi núi và một cánh rừng trúc.
"Vào thôi." Trần Bạch nháy mắt với Cơ Uyển.
"Anh đưa tôi tới đây làm gì? Mà đây là đâu?" Cơ Uyển khó hiểu nhìn Trần Bạch, đôi chân thon dài vẫn bước đi.
"Đây là nhà của Hàn gia. Hôm nay đưa em tới gặp lão thái thái." Trần Bạch khẽ cười.
"Lão thái thái? Bà nội của Hàn Thượng Phong?" Đầu Cơ Uyển đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Đúng vậy."
"Hả! Tại sao lại tới đây?" Cơ Uyển đột nhiên dừng lại.
Trần Bạch cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô. "Bởi vì lão thái thái muốn gặp cháu dâu của mình."
Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Bạch kéo đi.
"Trần thiếu gia. Lão phu nhân đang chờ cậu." Một người phụ nữ chạc năm mươi tuổi từ bên trong đi ra, cung kính lên tiếng.
"Vâng. Cháu vào ngay." Trần Bạch khẽ gật đầu, kéo Cơ Uyển vào trong.
Vừa bước vào cửa, Cơ Uyển đã ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ phảng phất trong không khí. Cô hít nhẹ một hơi, là mùi trầm hương. Loại trầm hương này thường được dùng trong cung vua chúa ngày xưa.
Bên trong, căn phòng khách mang đậm phong cách thời phong kiến. Một bộ bàn ghế gỗ, trên tường thì treo rất nhiều tranh, đặc biệt là vô cùng nhiều hoa sen.
Trên chiếc ghế, một cụ bà tầm khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ, mặc một bộ sườn xám màu tro với thiết kế đơn giản. Bà lão ấy có vẻ đang không vui, mặt khó chịu nhìn người đàn ông ở đối diện. Mà người đàn ông đó là...
"Con chào lão thái thái." Trần Bạch cúi người chào, anh cũng ra hiệu cho Cơ Uyển cúi chào.
Cơ Uyển cũng khẽ cười, cúi người chào. "Con chào lão thái thái."
Lão phu nhân quay người lại, nhìn Trần Bạch cùng Cơ Uyển, vẻ mặt có chút ngạc nhiên rồi sau đó liền trở thành vui mừng.
"Con chính là Dương Cơ Uyển?"
Cơ Uyển nghe thấy liền ngẩng đầu, nở một nụ cười. "Con là Dương Cơ Uyển ạ."
"Mau lại đây, ngồi xuống đây để ta nhìn con kĩ hơn nào." Lão phu nhân vẫy tay, miệng nở nụ cười.
Cơ Uyển nhìn Trần Bạch, thấy anh gật đầu, cô liền vui vẻ bước tới, ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.
"Con đúng là rất xinh đẹp. Nhưng sao lại ăn mặc thế này?" Lão phu nhân nhìn ngắm cô một hồi, hết lời khen ngợi nhưng khi nhìn cô bộ quần áo trên người cô liền khẽ lắc đầu.
"Có chuyện gì sao ạ?" Cơ Uyển ngạc nhiên, nhìn lại bộ đồ cô đang mặc. Trên người cô là một bộ vest công sở, màu be, trông khá mạnh mẽ.
"Mau đi chuẩn bị cho thiếu phu nhân một bộ đồ." Lão phu nhân ra lệnh cho người làm bên cạnh, sau đó nhìn Cơ Uyển. "Con đó, mặc cái này không hợp chút nào cả. Phải thay một bộ khác."
Cơ Uyển cứng đờ người. Vậy mà cứ làm cô hết hồn.
Người làm đen tới một bộ váy màu trắng, thiết kế tinh xảo vô cùng.
"Con còn ngồi đó làm gì nữa? Mau đưa vợ con lên lầu thay đồ." Lão phu nhân nhìn Hàn Thượng Phong ở phía đối diện.
"Vâng, bà nội." Hàn Thượng Phong khẽ gật đầu, đứng dậy, đi tới chỗ cơ Uyển, kéo tay cô.
"Đi thôi, đừng để bà nội phải đợi." Hàn Thượng Phong ghé sát tai cô, nói nhỏ.
"Nhớ là chỉ thay đồ thôi đấy. Tôi sợ ở đây cách âm không tốt lắm." Trần Bạch dựa người vào ghế, nở nụ cười ám muội.
Hàn Thượng Phong không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười. Cơ Uyển bị anh kéo dẫn lên lầu.
"Bỏ tay ra, tôi tự đi được." Cơ Uyển khó chịu nhìn Hàn Thượng Phong.
Anh vẫn không nói gì, tăng lực, siết chặt cổ tay cô, kéo vào trong phòng.
"Rầm"
Cửa phòng bị Hàn Thượng Phong đóng lại, lúc này, anh mới bỏ tay cô ra.
"Có có điên không vậy?" Cơ Uyển nhíu mày, xoa xoa cổ tay đỏ ửng.
"Hôm qua em đi đâu? Tại sao tôi gọi em không nghe?" Hàn Thượng Phong nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, có lẽ anh đang cố kìm nén lửa giận.
"Tôi đi đâu thì liên quan gì tới anh? Mà sao tôi biết là anh gọi được, điện thoại của tôi ngủ từ lúc nào tôi còn chẳng biết." Cơ Uyển trừng mắt.
"Em có biết là hôm qua tôi cả buổi tối ngồi ở nhà đợi em không hả?" Hàn Thượng Phong có chút lớn tiếng.
"Anh đợi tôi làm gì? Tôi đâu bắt anh đợi." Cơ Uyển nhìn thẳng vào đôi mắt anh, dường như cô cũng hơi có chút phẫn nộ. Thật kì lạ, anh ta đợi cô để làm gì rồi bây giờ lại ở đây mà lớn tiếng.
Hàn Thượng Phong nghe câu nói của Cơ Uyển lại càng thêm giận dữ, tóm chặt lấy eo cô, không cho cô có cơ hội phản kháng.
"Anh mau bỏ tôi ra." Cơ Uyển đẩy mạnh anh ra nhưng cũng vô dụng.
"Ưm"
Anh điên cuồng bao phủ đôi môi nhỏ của cô, dường như muốn cắn nát. Lửa giận làm cho anh không thể kìm chế nổi, cách duy nhất là hôn cô.
Cơ Uyển đau đớn mà liên tục vung tay đánh anh, giãy giụa. Anh ta chắc đang lên cơn điên. Môi của cô cứ hồ như bị anh cắn nát. Cô nghĩ thôi thì cứ cho là xui nên bị chó cắn.
Anh mãi không chịu buông tha cho cô, điên cuồng mà hôn cô. Anh kéo cô, hai người dần dần di chuyển đến gần chiếc giường. Hàn Thượng Phong xoay người, đẩy cô xuống giường, thân hình cao lớn của anh đè chặt lên người cô khiến cô cảm thấy thật khó thở