Cơ Uyển đi lên sân thượng của căn biệt thự, ngồi trên đó uống trà. Mặc dù đã chuyển sang đông nhưng ở đây ;ại vô cùng mát mẻ, thật đúng là cuộc sống tận hưởng mà cô hằng mong ước.
"Uyển Uyển." Tiểu Hy hí hửng đi lên, tay còn xách một đống đồ.
"Cậu xách gì vậy?" Cơ Uyển thấy Tiểu Hy thì liền đứng dậy, ra phụ cô xách bớt.
"Thịt bò, thịt lợn, hải sản. Tối nay ăn tiệc nướng, thấy sao?" Tiểu Hy nháy nháy mắt.
Cơ Uyển cũng có hứng thú, gật gật đầu.
Hai cô gái tất bật ở trên sân thượng chuẩn bị nguyên liệu rồi tẩm ướp gia vị. Ở dưới phòng khách, hai người đàn ông ngồi nói chuyện phiếm.
"Cậu... Chậc!" Trần Bạch nhìn Hàn Thượng Phong rồi lắc đầu.
"Cậu ghen tị? Haizz! Suốt đời không hiểu được cảm giác có vợ để cưng chiều là thế nào." Hàn Thượng Phong cũng thở dài, lắc đầu nhìn Trần Bạch.
Trần Bạch tức muốn sôi máu. Cứ đợi đó đi, thể nào anh cũng sẽ tốt hơn Hàn Thượng Phong cho mà xem.
Nói chuyện nhiều quá mà không biết giờ giấc là gì. Thấy trời sẩm tối, hai người đàn ông mới nhớ ra là còn hai người phụ nữ ở trên sân thượng.
Trên sân thượng, Cơ Uyển và Tiểu Hy cuối cùng cũng nhóm được bếp than. Than đỏ rực, mồ hôi lấm tấm.
Cơ Uyển thở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau mồ hôi trên trán, Tiểu Hy tiếp tục xiên thịt vào xiên, chuẩn bị đem đi nướng.
Đang bận bịu thì hai người đàn ông đi từ dưới lên, ăn mặc khá thoải mái, quần short màu trắng, áo thun đen. Quả thật là nhìn vào chỉ muốn phát điên lên. Thân hình đẹp chuẩn không cần chỉnh, khuôn mặt đúng chuẩn siêu sao.
Hàn Thượng Phong tay cầm chai rượu vang với bốn cái ly, tay còn lại đút túi quần, trông khá ngầu, chân đi dép tông. Trần Bạch cũng ngầu không kém, anh một tay xách thùng đá, một tay đút túi quần. Lãng tử ngang nhau, ngầu như nhau, không chê vào đâu được.
"Bà xã, em mau đi tắm đi, việc ở đây cứ để ông xã lo." Hàn Thượng Phong nói lời ngon ngọt với Cơ Uyển.
Cơ Uyển lắc đầu. Chết ở đâu cả buổi chiều, lúc sắp được ăn mới đi lên. Quá tệ.
"Ali, em cũng đi xuống tắm rửa đi, tôi đảm bảo em sẽ thích đồ tôi nướng." Trần Bạch khẽ nháy mắt với Tiểu Hy. Anh cũng đâu có thể để Hàn Thượng Phong đắc ý. Tưởng có vợ là ngon lắm chắc.
Tiểu Hy nhìn Cơ Uyển rồi lắc đầu. Đàn ông đúng là đàn ông. Thế là hai cô gái cùng nhau đi xuống dưới nhà, thay đồ, tắm rửa sạch sẽ.
Trần Bạch cùng Hàn Thượng Phong ở trên sân thượng tất bật nướng thức ăn. Mỗi người một bếp than, cứ như cuộc đua giữa hai người đàn ông vậy. Chẳng mấy chốc, hai đĩa đầy toàn xiên thịt nướng, hải sản, rau củ đã được bày lên bàn.
Cơ Uyển với Tiểu Hy cũng được một phen hú hồn. Mùi thịt thơm phức, thật sự đây là do hai người đàn ông nhìn thì vô tích sự nhưng mà lại có tích sự làm ra sao? Bái phục nha!
"Hai... hai người..." Cơ Uyển chỉ chỉ vào mấy xiên thịt trên bàn.
"Em yên tâm. Đảm bảo chất lượng, ngon khỏi phải chê." Hàn Thượng Phong nháy mắt. truyện tiên hiệp hay
Cơ Uyển bán tính bán nghi, cầm một xiên thịt lên, ăn thử.
"Ưm. Ngon thật nha!"
"Đúng là rất ngon." Tiểu Hy cũng ăn thử một xiên mà Trần Bạch đưa cho.
"Nhưng mà tóm lại vẫn vô tích sự cả. Thịt này ngon là do ai ướp? Ai nhóm than cho hai người?" Cơ Uyển lắc đầu lên tiếng.
Trần Bạch và Hàn Thượng Phong... Cạn ngôn. Đúng thật là hai người chẳng làm gì ngoài việc thể hiện cái tài nướng chuyên nghiệp. Nếu không được tẩm ướp thì cũng chẳng ngon được thế này.
Cơ Uyển và Tiểu Hy chỉ việc ngồi ăn, Hàn Thượng Phong cùng Trần Bạch thì nướng đồ, trông khá chuyên nghiệp.
"Cậu có phúc nha! Lấy được ông chồng tốt như vậy." Tiểu Hy cười cười.
"Không có đâu. Biến thái thì có." Cơ Uyển tặc lưỡi, lắc đầu.
"Cậu thấy Trần Bạch thế nào?" Cơ Uyển tò mò hỏi Tiểu Hy.
Tiểu Hy suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Vẻ ngoài đẹp trai, thân hình hoàn mĩ. Chỉ có điều anh ta rất trẻ con, đặc biệt là vô cùng biến thái."
"Em nói tôi biến thái?" Không biết Trần Bạch đứng sau Tiểu Hy từ lúc nào, giọng nói như âm hồn bất tán.
Tiểu Hy được một trận rùng mình. Trong mắt cô thì anh ta được mỗi cái đẹp trai.
Cơ Uyển ngồi đó buồn cười, Trần Bạch nhíu mày nhìn cô, sau đó thì lôi cô ra xa xa một chút.
"Trần Bạch à, anh làm gì vậy? Tôi còn chưa ăn đủ mà." Cơ Uyển nhíu mày.
"Bình tĩnh. Tôi nói em nghe, em tuyệt đối phải giữ bí mật cho tôi đó." Trần Bạch làm vẻ thần thần bí bí.
"Nói."
Trần Bạch ngó ngó cứ như người làm chuyện mờ ám, sau đó mới ghé sát tai Cơ Uyển, nói thầm gì đó. Cơ Uyển nghe xong thì cười.
"Tôi sẽ giữ bí mật. Tuy nhiên, cấm được làm gì quá phận." Cơ Uyển gật gật đầu rồi nói.
"Em cứ tin ở tôi." Trần Bạch hùng hồn nói.
Đúng quả thật là Trần Bạch rất giống trẻ con.
Cơ Uyển cười nói xong, quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Hàn Thượng Phong. Cái mắt anh đen như cái đít nồi. Không, phải đen như con tôm mà anh đang nướng mới đúng, khét lẹt cả rồi.
"Ối ối! Tôm cháy mất rồi." Cơ Uyển vội chạy đến chỗ Hàn Thượng Phong.
"Thật tội nghiệp cho mày." Cơ Uyển lắc đầu thương tiếc.
"Em..." Hàn Thượng Phong lại càng tức hơn. Cô vậy mà lại chỉ lo cho con tôm còn anh thì mặc kệ. Trần Bạch, anh tuyệt đối không tha cho Trần Bạch.
"A, a! Anh làm gì vậy?" Cơ Uyển đột nhiên bị Hàn Thượng Phong vác lên vai, cô giãy giụa liên tục nhưng anh cứ thế vác cô xuống dưới.
Trên sân thượng lúc này chỉ còn có Tiểu Hy và Trần Bạch. Anh thì tiếp tục nướng, cô thì ngắm sao.
"Uyển Uyển đâu rồi?" Tiểu Hy nhìn xung quanh, không thấy Cơ Uyển đâu nên hỏi. Vì từ nãy cô mải ngắm sao nên không biết Cơ Uyển đã bị vác đi rồi.
"Chắc lại đi hâm nóng tình cảm." Trần Bạch cười.
Hâm... hâm nóng? Chậc! Cô còn chưa có vui gì mà cô bạn thân đã bị chồng bắt đi rồi.
"Em ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa." Trần Bạch đặt một đĩa có mấy xiên nướng xuống trước mặt Tiểu Hy.
Tiểu Hy cảm ơn rồi cầm lên ăn.
"Anh đừng nướng nữa, chắc hai người họ không lên đâu." Tiểu Hy bình thản nói. Trần Bạch nghe vậy cũng dừng lại, đi tới chỗ Tiểu Hy, ngồi xuống.
- --------------
Hàn Thượng Phong vác Cơ Uyển xuống nhà, đi thẳng vào phòng ngủ, ném cô lên giường.
"A! Anh làm gì vậy? Đau chết rồi!" Cơ Uyển co người, mặt mày nhăn nhó vì đau. Ai bảo anh chẳng nhẹ nhàng với cô chứ.
"Lúc nãy rốt cuộc em với Trần Bạch đã làm gì?" Hàn Thượng Phong cúi người, vây cô vào trong vòng tay.
"Thì... thì nói chuyện. Anh không thấy sao?" Cơ Uyển bình thản trả lời.
"Chuyện gì?" Anh có vẻ hơi tức giận, giọng cũng có chút không vừa ý.
"Thì chuyện vớ vẩn thôi."
Hàn Thượng Phong nheo mắt nhìn cô. Làm sao có thể tin được chứ. Cô lại dám trước mặt anh cười nói vui vẻ với Trần Bạch, lại còn không cho anh biết nữa chứ.
Cơ Uyển bất giác toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt đó cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, thật đáng sợ.
"Vớ vẩn? Em nói vớ vẩn mà cười cười vui vẻ như thế à?" Hàn Thượng Phong gằn giọng, như thể đang đe dọa người khác vậy.
"Đùa chút. Thực ra thì... hơi khó nói." Cơ Uyển cười cười nhưng rồi lại ngượng ngập khó nói.
"Nói."
"Bí mật." Cơ Uyển nở nụ cười ngây thơ.
Mặt Hàn Thượng Phong tối sầm lại, tưởng chừng như sắp bùng nổ cơn giận, như sấm sét sắp giáng xuống đầu Cơ Uyển. Cô hình như cũng cảm nhận được cơn giận của Hàn Thượng Phong, phải nghĩ biện pháp, ngộ nhỡ anh tức quá làm gì cô thì chết.
"Hàn thiếu, chẳng lẽ... anh ghen rồi?" Cơ Uyển nghi hoặc hỏi. Nói xong cô mới thấy mình ngu, tự nhiên nói nhảm cái gì vậy? Thật giống tự cô đa tình mà.
"Đúng." Câu trả lời của Hàn Thượng Phong làm cô sững người. Thì ra anh ta ghen thật.
Bốc hỏa mất. Mặt cô lại nóng rực lên rồi. Hàn Thượng Phong thì vẫn chưa nguôi cơn tức, hình như ngày càng tăng thì phải. Trời ạ! Cô biết làm thế nào bây giờ. Chạy cũng đâu chạy được.
"Ông xã. Anh đừng giận nữa mà." Cơ Uyển đành dùng lời ngon ngọt. Nói xong, chính cô cũng tự cảm thấy mắc ói, da gà nổi hết cả lên đây này.
Hàn Thượng Phong nghe hai từ 'ông xã' thì mặt tươi roi rói, bộ mặt khó coi đã biến mất, làm như không có chuyện gì.
"Rất tốt, bà xã." Hàn Thượng Phong nhếch môi cười rồi lại cúi người, hôn lên đôi môi đang hé mở của cô. Cơ Uyển thì còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hôn rồi.
Tên này đúng thật là cuồng hôn rồi!