• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Pằng"

Tiếng súng nổ khiến cho mấy tên vệ sĩ xung quanh phải trố mắt nhìn Cơ Uyển. Thiếu phu nhân gan cũng lớn quá rồi. Thiếu gia mà có mệnh hệ gì thì Hàn gia chắc chắn không để yên.

Cơ Uyển vẫn giữ nguyên tư thế. Khuôn mặt không một chút biến sắc, ánh mắt vô tình, âm u, lạnh lẽo.

Trần Bạch chưa kịp phản ứng gì, mặc dù nghe tiếng súng nổ tới nỗi quen nhưng tiếng súng lần này thật sự làm anh giật mình. Định thần lại, Trần Bạch lập tức nhìn về phía Hàn Thượng Phong.

"Trời ạ!" Trần Bạch trố mắt nhìn, không khỏi thốt lên.

Một dòng chất lỏng màu đỏ loang trên sàn nhà cẩm thạch, phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Hàn Thượng Phong. Anh cứ vậy đứng im, nhìn cô, không chớp mắt.

Trần Bạch vội vã chạy tới chỗ Hàn Thượng Phong. Khuôn mặt hiện lên rõ nét đau buồn.

"Trời ơi là trời! Chai rượu của tôi." Trần Bạch nhặt từng mảnh vụ thủy tinh lên mà than khóc.

"Đây là chai rượu vang Pháp năm 62 đấy. Tôi còn chưa cả dám uống. Sao em nỡ lòng nào bắn nát nó thế này." Trần Bạch nhìn Cơ Uyển mà đau xót.

Cơ Uyển liếc nhìn Trần Bạch một cái rồi lại nhìn Hàn Thượng Phong. Viên đạn hồi nãy đã bay chệch hướng, sượt qua mái tóc của Hàn Thượng Phong, bay thẳng vào chai rượu vang đang để trên kệ.

"Anh biết là em không nỡ bắn." Hàn Thượng Phong khẽ cười, giọng có chút lạnh.

"Tôi hỏi anh một câu." Cơ Uyển lạnh giọng hỏi. "Rốt cuộc... tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

"Em muốn nói gì? Chẳng lẽ anh đối xử với em chưa đủ tốt?" Hàn Thượng Phong bước tới lại gần Cơ Uyển.

"Đứng lại." Cơ Uyển hét lớn. "Nếu anh mà tiếp tục lại gần thì tôi sẽ bắn chết anh. Trả lời tôi. Tại sao lại lừa dối tôi?" Cơ Uyển dần mất bình tĩnh, khuôn mặt băng lãnh đã biến sắc. Đúng cô, phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc thì tại sao Hàn Thượng Phong lại lừa dối cô.

Tách.

Nước mắt không kìm chế được mà tuôn ra.

"Tuy không hiểu em đang nói gì nhưng anh xin thề. Anh không hề lừa dối em." Hàn Thượng Phong nhăn mày. Thấy cô khóc, anh lại cảm thấy mình thật tội lỗi. "Đừng khóc nữa." Hàn Thượng Phong đau lòng nhìn Cơ Uyển, giọng lại trở nên dịu dàng.

"Hôm sinh nhật anh, tôi ở nhà đợi suốt cả buổi tối. Kết quả thì sao?... Anh lại ngủ với người phụ nữ khác. Hàn Thượng Phong, anh nói xem, anh không lừa dối tôi thì gì?" Cơ Uyển đau khổ mà gào lên. Tại sao lại muốn cô biến thành con ngốc vậy chứ.

Hàn Thượng Phong nhíu mày.

"Em nói sao? Anh thừa nhận tối hôm đó anh không về nhà nhưng mà cả buổi tối anh đều ở cùng Trần Bạch, làm sao ngủ cùng người phụ nữ khác như em nói được." Hàn Thượng Phong nhăn mặt khó hiểu. Cả buổi tối say rượu nên cũng chỉ biết ngủ.

"Đúng đó. Tối hôm đấy là tôi mời Phong đi chúc mừng, cả một đêm cậu ấy ở Trần gia. Tôi có thể làm chứng cậu ấy tuyệt đối không làm ra chuyện gì." Trần Bạch đứng dậy giải thích.

Cơ Uyển cười nhạt. Cô vứt khẩu súng xuống đất, lấy điện thoại trong túi ra, mở lên dòng tin nhắn của người lạ mặt tối hôm đó gửi cho cô.

Cô mở những hình ảnh lên, đưa ra trước mặt Hàn Thượng Phong.

"Vậy đây là cái gì?" Cơ Uyển cười khổ một cái. Từng cơn đau nhói lại quặn lên. Hệt như tối hôm ấy. Thật đau... Thật lạnh lẽo...

Hàn Thượng Phong nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại Cơ Uyển. Đây... rốt cuộc là sao?

Trần Bạch nhìn xong lập tức quay sang nhìn Hàn Thượng Phong.

"Đây... chẳng phải Nhàn Nhàn sao?"

Hàn Thượng Phong bắt đầu có cảm giác lo sợ, một linh cảm xấu xuất hiện.

"Cậu nói, hôm đó có phải cậu đưa tôi về Trần gia không?" Hàn Thượng Phong quay sang túm lấy cổ áo Trần Bạch.

"Hôm đó tôi cũng say, Nhàn Nhàn nói em ấy đã gọi tài xế tới đưa cậu và tôi về." Trần Bạch nghiêm túc nói. Nhìn biểu cảm của Hàn Thượng Phong, Trần Bạch liền nảy sinh một khả năng... "Không lẽ..."

Điều Hàn Thượng Phong lo sợ lúc này chính là tối hôm đó nhân cách anh đã bị hoán đổi. Lúc say rượu rất khó để kiểm soát bản thân.

"Không cãi được nữa chứ gì?" Cơ Uyển nhếch môi cười. Nụ cười lạnh băng. Đau khổ. Đúng vậy! Như vậy đó là sự thật, tất cả đều là thật, không còn điều gì để chối cãi nữa.

Hàn Thượng Phong rơi vào trạng thái sụp đổ. Vậy mà anh lại có lỗi với cô. Anh đã để cô khóc, khóc vì đau lòng, khóc vì yêu anh.

"Còn một câu hỏi nữa. Tại sao anh cho người bắt cóc tôi, tại sao lại cho người đâm vào xe của tôi?" Cơ Uyển tiếp tục hỏi. Những lời nói ra thật sự rất đau.

Nghe câu hỏi của Cơ Uyển, Hàn Thượng Phong lập tức trả lời.

"Em nói em bị bắt cóc? Là kẻ nào? Kẻ nào dám bắt cóc em, dám đâm vào em?"

"Về vụ bắt cóc thì tôi không biết nhưng về vụ đâm xe, kẻ đâm vào chiếc xe của Cơ Uyển đang ở đây. Hắn ta khai là người tên Hàn Thượng Phong sai hắn. Tôi gọi cậu xuống đây cũng là vì lí do này." Trần Bạch lên tiếng. Bầu không khí thật căng thẳng.

Trần Bạch ra hiệu cho hai người vệ sĩ. Ngay lập tức, người đàn ông kia đã được đưa ra ngoài. Mặt ông ta có vẻ sợ hãi.

"Ông nói ông đã nhìn thấy người tên Hàn Thượng Phong?" Trần bạch lạnh giọng hỏi.

"Đúng đúng. Tôi đã nhìn thấy. Thậm chí tôi còn nhớ rất rõ mặt của tên đó." Người đàn ông gật đầu với vẻ mặt lo lắng.

"Vậy ông nhìn xem trong căn phòng này có kẻ đó hay không."

Người đàn ông bắt đầu lo sợ mà nhìn xung quanh căn phòng. Sao nhìn ai cũng đáng sợ hết vậy? Đang muốn giết người sao?

Nhìn một hồi, ông ta lắc đầu: "Không có. Tôi nhớ rất rõ. Hắn có đôi mắt màu xanh biển, dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi."

Trần Bạch lập tức nhẹ nhõm. May quá! Không phải Hàn Thượng Phong.

Người đàn ông kia lại được mang trở lại căn phòng. Căn phòng lớn lúc này yên tĩnh hơn bao giờ hết.

Cơ Uyển nhìn chằm chằm Hàn Thượng Phong. Hàn Thượng Phong cũng nhìn cơ Uyển.

"Vậy là có thể chứng minh Phong vô tội. Rõ ràng là có kẻ nhằm vào hai người." Trần Bạch phá vỡ bầu không khí.

Lòng Cơ Uyển dường như có chút nhẹ nhõm hẳn. Chẳng lẽ... thật sự không phải là Hàn Thượng Phong làm sao?

"Hai người đừng làm tôi khó xử nữa. Tôi sẽ cho người điều tra tên đứng đằng sau. Tốt nhất vợ chồng hai người nên về nhà giải quyết đi." Trần Bạch lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa một cách mệt nhọc. "Còn nữa, chuyện tấm ảnh kia tôi cũng sẽ điều tra. Rất có thể nó liên quan đến nhau. Đừng căng thẳng nữa."

Cơ Uyển không nói gì, cả người buông lỏng. Đôi mắt trùng xuống, hàng mi khẽ chớp. Cô dường như sắp không còn sức để đứng nữa rồi. Cảm giác thật mệt mỏi.

Một hồi lại cảm giác đầu óc quay cuồng không rõ. Trước mắt trở nên mờ nhạt, không nhìn rõ nữa.

Chiếc điện thoại trên tay Cơ Uyển tuột ra, rơi xuống đất, cô cũng mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Hàn Thượng Phong nhanh chân đỡ được Cơ Uyển. Cô đã ngất rồi.

"Chắc cô ấy mệt rồi. Hai người mau về đi. Cho cậu chìa khóa nhà mới." Trần Bạch lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa.

Hàn Thượng Phong bắt lấy rồi sau đó bế Cơ Uyển ra ngoài.

Trần Bạch tựa người vào ghế, tay bóp mi tâm. Rốt cuộc thì kẻ nào đứng sau mọi chuyện chứ. Kẻ nào lại có lá gan lớn tới vậy. Dám dùng danh Hàn Thượng Phong.

Còn về chuyện tấm ảnh kia. Rốt cuộc là do Hàn Thượng Phong hay là do... Lý Thanh Nhàn?

Càng nghĩ càng thấy đau đầu.

"Các cậu điều tra rõ cho tôi chuyện này. Nhất định phải làm rõ." Trần Bạch mệt mỏi ra lệnh.

Mấy người vệ sĩ bên cạnh lập tức tuân lệnh rồi đi ra ngoài.

Trần Bạch hơi ngửa đầu về phía sau, suy nghĩ một số chuyện. Thật không ngờ Cơ Uyển lại biết bắn súng. Nếu không phải từ nãy cô cố tình bắn lệch thì có khi bây giờ Hàn Thượng Phong đang nằm trong bệnh viện, chai rượu của anh cũng không ra đi. Thật tiếc!

Khoan đã! Bệnh viện!

Chết chết! Tiểu Hy của anh vẫn đang hôn mê mà anh lại nằm đây suy nghĩ lung tung. Không được, không được.

Trần Bạch đứng phắt dậy, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà này, đi tới bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK