"Từ nãy tôi đã làm những gì?"
"Cái này..." Nghiêu Vũ nhất thời khó nói, cứ ấp a ấp úng.
"Anh làm cái gì mà anh cũng không biết sao?" Cơ Uyển nhíu mày hỏi Hàn Thượng Phong, cô khẽ khoanh tay lại.
"Mở camera lên." Hàn Thượng Phong đập tay mạnh xuống bàn, có vẻ anh ta đang khá tức giận.
Cơ Uyển bị một phen giật mình. Cái quái gì vậy chứ. Tự nhiên như điên đi hỏi mình đã làm những gì rồi bây giờ lại vô cớ tức giận.
Xem xong đoạn video do camera an ninh quay lại, Hàn Thượng Phong phẫn nộ vô cùng, hai bàn tay nắm lại thành quyền, đập xuống bàn.
"Lần sau còn dám để cô ta vào đây nữa thì cậu về nhà với mẹ đi." Hàn Thượng Phong cất giọng băng lãnh với Nghiêu Vũ.
"Xin lỗi Boss, nhất định không có lần thứ hai." Nghiêu Vũ hối lỗi cúi người, sau đó liền ra ngoài.
Cơ Uyển vẫn chẳng hiểu cái gì đang xảy ra, chỉ biết đứng đó mà quan sát Hàn Thượng Phong cùng Nghiêu Vũ.
Một hồi sau, cô mới tiến lại gần anh.
"Này, anh có bị ấm đầu không vậy?" Cơ Uyển đưa tay quơ quơ trước mặt Hàn Thượng Phong.
"Mau tránh xa tôi ra." Hàn Thượng Phong không nhìn Cơ Uyển, giọng lạnh lùng vô cùng.
Cơ Uyển nhíu mày khó hiểu. Anh ta có bao giờ nói chuyện với cô như thế đâu chứ. Có vấn đề thật rồi.
Cửa lại mở, Nghiêu Vũ đi vào, tay bê một cái khay, bên trên là một chai nước sát khuẩn và một chai Whisky, kèm theo một cái ly.
Nghiêu Vũ cái khay lên bàn, sau đó đi ra ngoài.
Hàn Thượng Phong cầm chai nước sát khuẩn lên, xịt vào tay rồi sau đó lại lau bằng khăn, cứ thế liên tiếp mấy lần.
Cơ Uyển tròn mắt nhìn Hàn Thượng Phong. Cái này có phải như Trần bạch nói không vậy? Nhưng mà anh ta rõ ràng đâu bị ai câu dẫn? Chẳng lẽ Tiêu Hạ Vy câu dẫn? Đâu phải. Rõ ràng từ nãy hai người họ...
Nhưng mà nếu đúng như lời Trần Bạch nói, sát khuẩn xong...
Cơ Uyển nhìn về phía chai Whisky trên bàn. Chẳng lẽ anh ta định uống rượu?
Đúng như những gì Cơ Uyển đoán. Hàn Thượng Phong sau khi sát khuẩn tay xong thì liền cầm chai rượu lên, mở nắp ra, tu ừng ực như uống nước.
"Trời ạ! Anh có điên không vậy? Đây là Whisky đấy, có phải nước đâu mà anh uống như điên vậy?" Cơ Uyển đi đến chỗ Hàn Thượng Phong, giật lấy chai rượu.
"Em mau đưa đây cho tôi." Hàn Thượng Phong lạnh nhạt nhìn cô.
"Đưa để anh lại vào viện à? Để tôi lại phải ở nhà với anh à? Đừng có mơ." Cơ Uyển tức tối, gằn giọng nói.
Tại sao lại có một kẻ điên không biết quý trọng tính mạng như anh ta cơ chứ.
"Tôi nói lại lần nữa. Em mau đưa đây." Hàn Thượng Phong đứng phắt dậy, chống ta xuống bàn.
"Đừng hòng." Cơ Uyển trừng mắt nhìn anh.
"Em dám?"
"Tôi tại sao không dám. Anh là cái thá gì chứ. Chẳng qua cũng chỉ là một tên đàn ông như bao tên đàn ông khác." Cơ Uyển ngạo mạn nói, sau đó thì đưa chai rượu lên, uống một ngụm rồi lấy nắp vặn lại.
"Dương Cơ Uyển, em nói gì?" Hàn Thượng Phong nhíu mày.
"Tôi nói gì anh tự hiểu." Cơ Uyển chẳng buồn đếm xỉa tới Hàn Thượng Phong nữa, quay gót rời đi, tay ôm chai rượu.
Vừa đi cô vừa lẩm bẩm: "Đúng là uổng công tới đây. Không phải vì nói anh đau dạ dày thì cũng đừng mong tôi tới."
Bỗng cô có một cảm giác gì đó là lạ, quay đầu lại thì thấy Hàn Thượng Phong ngồi trên ghế, lông mày nhíu lại, tay ôm bụng trái.
"Anh đúng thật là. Cái tội..." Cơ Uyển cau mày, sau đó liền đi nhanh tới chỗ Hàn Thượng Phong.
Cô đặt chai rượu lại trên bàn, sau đó liền vòng qua chiếc bàn đỡ Hàn Thượng Phong.
"Này, anh có cần đi bệnh viện không vậy?"
"Đừng chạm vào tôi. Tôi không muốn tay em bị bẩn." Hàn Thượng Phong khó chịu mà cất tiếng.
"Tôi không phải người như anh. Bẩn cái gì chứ. Rõ ràng là rất bẩn." Cơ Uyển lắc đầu, sau đó tặc lưỡi.
Hàn Thượng Phong nghe cô nói liền cười.
"Em lấy cho tôi lọ thuốc ở trong phòng nghỉ."
Cơ Uyển đứng dậy, theo hướng tay mà hàn Thượng Phong chỉ đi vào trong đó. Cô vào trong đó, nhìn một hồi mới thấy lọ thuốc. Cô đi đến chiếc bàn gần giường, cầm lọ thuốc lên, lại vô tình nhìn thấy một tấm hình. Nó trông khá quen. A! Nó là bức hình lần trước cô nhìn thấy lúc đi lấy trà giải rượu cho anh. Tại sao anh ta lại để tấm hình này ở đây vậy nhỉ.
"Này, mau uống đi." Cơ Uyển đặt thuốc lên bàn, tiện tay rót một ly nước.
Hàn Thượng Phong uống thuốc xong xuôi, nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
Cái con người này, lúc lạnh lúc nóng, lúc điên lúc bình thường. Chậc. Cô còn nghĩ rằng liệu anh ta có bị bệnh đa nhân cách không chứ.
"Em ngồi đây đợi tôi một lát." Hàn Thượng Phong mở mắt, sau đó đứng dậy, đi về phía phòng nghỉ.
Cơ Uyển cũng ngồi im ở ghế sofa, lấy điện thoại ra lướt lướt rồi ngồi cười một mình. Chắc cô lại đọc được cái gì đó thú vị.
Khoảng nửa tiếng sau, Hàn Thượng phong mới từ trong phòng nghỉ bước ra. Mái tóc ẩm ướt, rủ xuống mắt, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, chiếc quần tây ôm sát đôi chân dài, chân đeo đôi dép đi trong nhà. Dường như anh vừa mới tắm xong, trang phục cũng thay luôn.
Cơ Uyển không đếm xỉa gì tới anh, vẫn ngồi dán mắt vào điện thoại.
"Em có muốn nghe tôi giải thích không?" Hàn Thượng Phong ngồi xuống ghế, đối diện Cơ Uyển.
"Giải thích cái gì?" Cơ Uyển đưa mắt nhìn anh.
"Nếu tôi nói chuyện hôm nay em nhìn thấy đều là không phải do tôi làm thì em có tin không?"
"Chuyện gì?" Cơ Uyển khó hiểu.
Hàn Thượng Phong không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại: "Chẳng lẽ em không ghen khi thấy tôi ở cùng người phụ nữ khác?"
Bây giờ cô mới hiểu ra vấn đề, thì ra anh ta nói cái vấn đề này.
"Mắc mớ gì tôi phải ghen? Người đàn ông bề ngoài cộng với gia thế như anh thì có bao nhiêu phụ nữ chả được."
"Vậy thì tôi phải từ từ dạy dỗ em rồi." Hàn Thượng Phong khẽ lắc đầu.
Cơ Uyển thấy vậy thì càng khó hiểu hơn. Ơ! Cái con người này cứ điên điên khùng khùng gì vậy?