Vì lúc ngủ dậy chỉ ăn một tô cháo nên khá dễ đói, cộng với ngủ nguyên cả buổi chiều làm cho Cơ Uyển càng cảm thấy đói hơn.
"Hai đứa mau lại đây. Mẹ nấu bữa tối xong xuôi rồi." Lê Diệu cặm cụi trong bếp, nói vọng ra phòng khách.
Cơ Uyển và Hàn Thượng Phong cũng vừa mới vào trong nhà được một lúc. Dù trời lạnh nhưng dường như hai người cảm thấy có chút nóng nực.
"Để con giúp mẹ." Cơ Uyển bỏ lại Hàn Thượng Phong, vui vẻ chạy vào trong bếp.
Hàn Thượng Phong đứng đó, nhún vai một cái rồi cũng đi vào trong bếp.
Cơ Uyển dọn thức ăn lên bàn, Hàn Thượng Phong cũng giúp cô. Cạnh đó, Lê Diệu và Hứa Tịch Nhiên nhìn nhau cười.
Một bàn thức ăn thịnh soạn được dọn lên. Nhìn thôi đã thấy thèm.
"Nào nào, Tiểu Uyển, mau ăn đi." Hứa Tịch Nhiên gắp một miếng thịt lớn bỏ vào bát của Cơ Uyển.
"Tiểu Phong, con mau nếm thử tay nghề của mẹ đi nào." Lê Diệu cười vui vẻ, cũng gắp một miếng thịt lớn bỏ vào bát Hàn Thượng Phong.
Cơ Uyển và Hàn Thượng Phong nhìn nhau. Cứ như hai người họ vừa đổi mẹ cho nhau thì phải.
"Con cảm ơn." Hai người đồng thanh lên tiếng cùng một lúc.
Bầu không khí càng thêm vui vẻ.
"Tối nay hai đứa ngủ ở đây, sáng mai chúng ta tới nhà ông ngoại." Lê Diệu thản nhiên nói.
"Làm gì ạ?" Cơ Uyển nghiêng đầu hỏi.
"Còn làm gì nữa. Ra mắt cháu rể của của ông chứ sao." Lê Diệu cười vui vẻ.
Cơ Uyển bất ngờ tới nỗi sặc cả cơm, ho sặc sụa. Cô cứ thế ôm ngực mà ho. Hàn Thượng Phong lập tức lấy nước cho cô, khẽ vỗ lưng cô.
"Sao rồi?" Anh ân cần hỏi.
Mặc cho hai bà mẹ ngồi tủm tỉm cười. Chắc kế hoạch mà hai người bàn từ trước không cần tiến hành nữa rồi.
Cơ Uyển uống một ngụm nước rồi ổn định lại. Cô lắc đầu: "Không sao."
Ăn xong, Hàn Thượng phong rửa bát, Cơ Uyển ngồi gọt trái cây. Đây mới đích thực là cảnh tượng vợ chồng hạnh phúc, gia đình êm ấm.
Đã hơn mười giờ tối, hai bà mẹ ngồi tán gẫu cả buổi tối không biết mệt bây giờ cảm thấy buồn ngủ.
"Hai đứa cứ tự nhiên. Theo mẹ thấy thì cái giường trong phòng của con khá chắc chắn nên hai đứa cứ yên tâm." Trước khi đi ngủ, Lê Diệu không quên nhắc nhở.
Cơ Uyển đương nhiên nghe hiểu hàm ý trong câu từ của Lên Diệu. Mặt cô đỏ bừng hết cả lên, nóng thật.
"Mẹ!" Cơ Uyển nhăn mặt. Tại sao mẹ cô cũng có cái ý nghĩ gì đâu không vậy?
Lê Diệu cười ha hả, Hứa Tịch Nhiên cũng không quên bỏ thêm mắm muối: "Cố lên con trai. Mẹ tự hào về con."
Hàn Thượng Phong cười nhẹ: "Không phụ lòng mẫu thân."
Cơ Uyển quay sang lườm Hàn Thượng Phong. Tức quá, cô đứng dậy bỏ lên phòng.
- -----
Trăng thanh gió mát, Cơ Uyển đứng hóng gió ngoài ban công. Cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, thật sáng, giống như cô lúc này.
Chiếc váy ngủ dài bay trong gió, mái tóc cô uốn lượn theo làn gió, trông vô cùng đẹp. Cơ Uyển bất giác nở một nụ cười. Chả hiểu tại sao cô lại cười nữa.
"Không thấy lạnh sao?" Hàn Thượng Phong đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng nói.
"Ấm hơn rồi.'' Cơ Uyển nói nhỏ, để mặc cho Hàn Thượng Phong ôm cô.
Hàn Thượng Phong tì cằm lên bờ vai nhỏ của cô, hít lấy hương thơm từ mái tóc cô.
"Em muốn đi ngủ." Cơ Uyển nhẹ nhàng nói. Đơn giản chỉ là cô buồn ngủ nhưng không ngờ ai kia lại hiểu thành ý nghĩ khác.
"Được. Chiều bà xã." Hàn Thượng Phong hôn lên má cô một cái rồi bế cô đi vào trong, đặt cô lên chiếc giường lớn giữa phòng.
Anh đi đóng cửa lại, kéo rèm xuống, ai ngờ quay lại đã thấy Cơ Uyển đắp kín chăn, chẳng biết chìm vào giấc ngủ khi nào.
Giờ anh mới hiểu thì ra ý cô nói là đi ngủ chứ không phải "đi ngủ". Làm anh mừng hụt.
Hàn Thượng Phong thở dài một cái rồi lên giường, đắp chăn rồi ôm cô ngủ. Quả thật ôm vợ ngủ dễ chịu hơn là ngủ một mình nhiều.
"Ngủ ngon, bà xã." Hàn Thượng phong khẽ hôn lên trán cô.
"Ừm. Ngủ ngon... ông xã." Cơ Uyển thì thầm nói. Thì ra cô vẫn chưa ngủ.
Tất nhiên. Trong hoàn cảnh như thế này thì làm sao mà vừa nằm cái là ngủ ngay được. Cô chỉ giả vờ để nhỡ anh có ý định làm gì thì còn trốn được.
Hai từ "ông xã" chưa được phát ra thành lời, chỉ mình cô mới nghe thấy mình nói gì. Cơ Uyển gối đầu lên cánh tay Hàn Thượng Phong, nhân tiện rúc luôn vào ngực anh. Ấm thật. Có khi không bật điều hòa cũng thấy ấm.
"Chưa ngủ sao?" Anh vuốt mái tóc cô, dịu dàng hỏi.
"Ngủ rồi." Cơ Uyển nhắm chặt mắt, hời hợt đáp.
"Em có ông ngoại sao?" Hàn Thượng phong lại hỏi. Anh hơi hiếu kỳ vì theo như anh biết thì Lê Diệu vốn là con gái nuôi của Hàn gia.
"Ừm. Ông ấy là ba ruột của mẹ. Hai người họ mới nhận nhau lúc mẹ em mới sang Anh."
Hàn Thượng Phong không hỏi thêm gì nữa, hai mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Màn đêm lạnh lẽo tưởng chừng lạnh lẽo nhưng thật ấm áp.
- -----------
Sáng sớm hôm sau...
Mặt trời chưa ló dạng nhưng Cơ Uyển đã thức giấc. Nằm trong vòng tay ấm áp của Hàn Thượng phong, cô thầm nghĩ. Chắc có lẽ tình yêu đã trở lại với cô.
"Không ngủ nữa?" Hàn Thượng Phong ôm chặt lấy cô, hai mắt vẫn nhắm, giọng khàn khàn.
"Không ngủ được." Cơ Uyển nằm im không động đậy, chỉ hơi gật đầu.
Hàn Thượng Phong lúc này đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cơ Uyển. Cơ Uyển cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn một hồi lâu, Hàn Thượng Phong mới cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi của Cơ Uyển rồi ngồi dậy.
Cơ Uyển có chút bất ngờ, đưa tay sờ lên môi mình. Anh vừa làm gì vậy?
"Nụ hôn chào buổi sáng." Hàn Thượng Phong cười rồi đứng dậy.
Cơ Uyển trố mắt nhìn Hàn Thượng Phong. Anh vừa nói nụ hôn chào buổi sáng sao? Hình như có gì đó là lạ. Môi lướt qua như chuồn chuồn đạp nước vậy sao?
Chết chết! Cô đang nghĩ gì vậy? Hay là cô đã quen với phong cách mãnh liệt của anh nên tạm thời không quen kiểu nhẹ nhàng?
Không được, không được! Mau tỉnh lại. Mày biến thành con người biến thái như vậy từ khi nào vậy chứ?
Cơ Uyển lắc lắc đầu rồi vỗ vỗ mặt làm cho hai má đỏ ửng hết cả lên.
Trong lúc Cơ Uyển vẫn còn ngồi ngẩn ngơ trên giường thì Hàn Thượng Phong đã ở trong phòng tắm đi ra. Bộ đồ ngủ màu tro được thay bằng áo sơ mi trắng cùng quần tây đen. Đầu tóc gọn gàng, sáng sủa.
"Em định ngồi đấy đến ngày mai à?" Hàn Thượng Phong nhìn cô rồi cười.
Cơ Uyển lập tức xuống giường, đi vào nhà tắm, do không để ý nên đóng cửa cái "rầm" vô cùng mạnh. Hàn Thượng Phong còn tưởng chẳng lẽ cô đang giận anh. Anh đã làm gì sai?
Sau một hồi lâu, Cơ Uyển đi ra ngoài với bộ vest màu be. Trông có vẻ nghiêm túc.
Thấy Hàn Thượng Phong cứ nhìn chằm chằm, Cơ Uyển mới lên tiếng hỏi: "Nhìn gì?"
"Em đi làm sao?" Hàn Thượng Phong nhìn bộ đồ trên người cô.
"Đâu có. Anh không thấy đẹp sao?" Cơ Uyển nhìn lại bộ vest mình đang mặc. Đâu có gì kì quái đâu nhỉ.
"Không có. Bà xã mặc gì cũng đẹp." Hàn Thượng Phong lắc đầu rồi khoác chiếc áo khoác dạ của mình vào.
Xuống dưới phòng khách, Lê Diệu và Hứa Tịch Nhiên đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chuẩn bị đi tới nhà ông ngoại của Cơ Uyển.
Mọi người lên xe, Cơ Uyển và Hàn Thượng phong ngồi trước, Lê Diệu và Hứa Tịch Nhiên ngồi sau. Hai bà mẹ lại tiếp tục tán gẫu, dường như chiếc xe được chia làm hai thế giới. Thế giới đằng trước là thế giới yên tĩnh của cặp vợ chồng trẻ, thế giới thứ hai là thế giới buôn chuyện của hai bà mẹ.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, Cơ Uyển ngồi chỉ đường còn Hàn Thượng Phong thì chuyên tâm lái xe, phối hợp vô cùng ăn ý.
Bỗng nhiên, đang đi trên con đường một chiều, một chiếc Ferrari mui trần màu đỏ vụt nhanh qua.
Cơ Uyển đoán chắc là mấy công tử nhà giàu chuyện ăn chơi nhưng lúc chiếc xe đi ngang qua, Cơ Uyển bỗng có cảm giác bất an.
Người trên chiếc xe đó... trông rất quen. Mặc dù không nhìn rõ nhưng cô cảm giác chiếc xe đó có gì đó không bình thường.
Cơ Uyển ngoái đầu nhìn theo chiếc Ferrari cho tới khi nó khuất dạng, đôi lông mày hơi nhíu.
"Chuyện gì vậy?" Hàn Thượng phong khẽ hỏi.
Cơ Uyển lập tức trở lại trạng thái bình thường.
"Không có gì." Cô lắc đầu. Chắc do cô nghĩ nhiều thôi.