Chương 12 Đi thăm Vân Hạ
Hôm sau tỉnh lại Nghiêm Dịch
Trạch đã không thấy đâu, chăn mền
trên mặt đất cũng biến mất.
Tần Di liếc nhìn đồng hồ báo thức
ở đầu giường thấy đã gần tám giờ thì
nhanh chóng thu xếp đi xuống nhà, bà
Nghiêm vừa ăn sáng xong ngồi đó
nhìn cô.
Tần Di cung kính kêu một tiếng
“bà nội” bỗng nhiên sợ sẽ bị quở trách
nhưng căn bản bà không thèm để ý
những này, cười ha hả nói, “Nha đầu
dậy rồi đấy à! Tối qua con ngủ có ngon không?”
“Ngủ ngon ạ! Bà nội thật ngại
quá, con dậy trễ để người đợi lâu…”
“Nha đầu ngốc, có thể ngủ được
là tốt! Hồi trẻ bà so với con còn ngủ
nhiều hơn, ngày nào bà nội bà cũng
phải cho người gọi bà dậy! Bây giờ già
rồi, giấc ngủ không còn tốt như trước,
chưa đến năm giờ là không ngủ được nữa”
Bà Nghiêm hiền lành nhìn Tần Di,
con ngươi đục ngầu dần dần trở nên
xa xăm, như đang nhớ lại ngày xưa.
“Bà nội, bà có sao không? Hay là
đến bệnh viện kiểm tra một chút!”
Có lẽ là bởi vì Tần Di từ nhỏ không
cha không mẹ, không có quan hệ nào
với người lớn tuổi nên cô cảm thấy bà
Nghiêm vô cùng thân thiết, nghe bà
nói thế làm cô rất khẩn trương.
“Cô thật đúng là cái đứa nhỏ
ngốc, người già đều có cảm giác như
thế cả, nếu mà mỗi ngày đều ngủ
không tỉnh thì cách Diêm Vương
không còn xa nữa đâu!”
Bà lão tâm tình không tệ, cười ha
hả nói đùa.
“Bà nội, người cũng chớ nói đùal
Người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi,
nhà họ Nghiêm chúng ta không thể
không có bà
Nghe bà nhắc đến cái chết, Tần Di
hốc mắt ửng đỏ, trong lòng bỗng nhiên
có chút khó chịu.
“Sống lâu trăm tuổi thì bà không
hi vọng nhưng mà con yên tâm, trước
khi được bế chắt bà sẽ không nỡ nhắm
mắt!” Tần Di vừa muốn lại trấn an vài
câu thì lại nghe bà nói, “Đúng rồi, con
nhanh ăn sáng đi! Đợi chút nữa cũng
Dịch Trạch thay bà đi xem đưa nhỏ kia,
dù sao cũng là cháu ngoại nhà họ
Nghiêm, nếu mà không thể không để ý
thì lại nói nhà chúng ta không có tình người.”
“A?” Tần Di ngây ngần cả người,
sắc mặt khó xử nhìn bà hỏi, “Bà nội,
con… có thể không đi không?”
“Nha đầu, con là vợ Dịch Trạch, là
nữ chủ nhân tương lai của nhà này!
Không thể làm việc cảm tính…” Khoé
mắt bà Nghiêm loé lên ý cười,
“Chuyện này với con có khi còn là
chuyện tốt!”
“Được ạ, thế con sẽ đi!”
Bà Nghiêm đã nói đến nước này,
Tần Di có không tình nguyện đi chăng
nữa cũng phải đi.
Lấy thân phận bây giờ của cô,
Tiêu Trạch và Vân Hạ cũng không dám
làm khó cô.
Trên đường Nghiêm Dịch Trạch
tiếp tục giả ngây giả dại, như đứa trẻ
chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên
ngoài khiến cho Tần Di cảm thấy rất
mất mặt, âm thầm nhắc nhở anh mấy
lần, để anh thu liễm một chút, nhưng
anh lại làm như không thấy làm cô
không biết nên nói gì.
Từ xa trông thấy Tiêu Hạng đang
đứng trước cửa phòng bệnh, Nghiêm
Dịch Trạch đã không ngừng khoa chân
múa tay chạy tới, lôi kéo Tiêu Hạng
hưng phấn không ngừng gọi “A Hạng”,
“A Hạng” những người xung quanh
đều nhìn Tiêu Hạng với ánh mắt tò mò
làm biểu cảm trên mặt anh ta thiếu
chút nữa không giữ được, nhưng vẫn
không dám phát tác nhẫn nhịn rất cực khổ.
“Cô đến làm gì?” Tiêu Hạng nhìn
thấy Tần Di thì nhíu mày giọng điệu
không được tốt.
“Bà nội bảo tôi và Dịch Trạch
thay bà đến thăm Vân Hạ và đứa nhỏ
của hai người!”
Khi nói ra cây này trong lòng cô
rất đau đớn, nhưng cô biết tiếp nữa
nhìn thấy người đã phá hoại hạnh
phúc cả đời cô là Vân Hạ và đứa nhỏ
sẽ càng đau hơn.
Cô không biết đợi chút nữa có thể
khống chế tâm tình của mình hay
không vì thế trong nháy mắt Tần Di
thật rất muốn quay đầu rời đi.
Nhưng cô lúc này không thể rời đi,
nhiệm vụ bà Nghiêm giao cho cô, cũng
có thể đây là thử thách đầu tiên cho
nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Nghiêm.
Cô không thể để cho bà Nghiêm
thất vọng, càng không thể để làm
chính mình mất mặt.
Thấy Tiêu Hạng ánh mắt phức
tạp, Tần Di sống lưng thẳng tắp với nụ
cười dịu dàng trên khuôn mặt dắt
Nghiêm Dịch Trạch đang cười ngây
ngô bước vào để đối mặt với thực tế
mà cô không bao giờ muốn đối mặt!
Cô muốn chứng minh cho Tiêu
Hạng và Vân Hạ cũng như cả thế giới
này thấy, không ai có thể đánh gục cô!