Chương 7 Vợ, anh sẽ bảo vệ em
“Bà nội!” Tần Di thấy bà Nghiêm
đến lập tức biến sắc, trong lòng có dự
cảm không tốt.
“Mẹ, người đến thật đúng lúc! Mẹ
xem cô ta còn dám gào vào mặt con,
người họ Nghiêm chúng ta không có
dám làm thế này trước mặt bề trên
đâu!” Nghiêm Như Hoa xấu xa cáo
trạng trước, lập tức đổ tội cho Tần Di.
“Con mau xin lỗi cô đi!” Bà
Nghiêm không nói gì trực tiếp bảo cô xin lỗi.
“Cháu thật xin lỗi! Vừa rồi cháu quá xúc động!”
Mặc dù rất không tình nguyện,
Tần Di vẫn ngoan ngoãn cúi thấp đầu
nói xin lỗi.
Nhưng Nghiêm Như Hoa căn bản
không chịu nề mặt, lườm Tần Di nói với
bà Nghiêm, “Mẹ, nhà họ Nghiêm từ
bào giờ làm trái lời bề trên mà chỉ cần
xin lỗi là xong chuyện?”
Bà lão nghe thế quay đầu cười
hỏi, “Thế con bảo phải làm thế nào?”
“Phạm phải gia pháp đương nhiên
phải dùng gia pháp để trừng trị!”
“Nói nghe rất có lý!” Bà Nghiêm
lặng lẽ quay đầu nhìn quản gia rồi
quản gia nhanh chóng quay người rời đi.
Không bảo lâu quản gia mang đến
một sợi mây màu nâu phủ đầy bụi,
không cần nói cũng biết đây chính là
cái gọi là gia pháp.
“Lão phu nhân người xem cô chủ
vừa mới đến có phải nên…”
Quản gia nhìn bà Nghiêm rồi lại
nhìn Tần Di đang quỳ trước mặt bà lão
thì hơi do dự.
“Quàn gia Vương, ông đang nói
cái gì thế? Không dám đánh à? Hay
muốn mẹ tôi phải tự mình ra tay?”
Không đợi bà Nghiêm mở miệng,
Nghiêm Như Hoa lại thúc ép quản giá
đánh Tần Di.
“Như Hoa nói không sai, mọi
người đều bình đẳng trước gia pháp!”
Bà Nghiêm gật gật đầu ra hiệu quản
gia ra tay.
Quản gia bất đắc dĩ thở dài, đi đến
trước mặt Tần Di thấp giọng nói, “Cô
chủ, đắc tội với cô rồi, chút nữa cô nhịn
một chút! Rất nhanh sẽ qua thôi!”
Nhìn thấy sợi mây trong tay quản
gia giơ lên cao Tần Di sợ hại nhắm
chặt hai mắt.
“Ba” một tiếng quất vào da thịt
vang lên nhưng Tần Di lại không hề
cảm thấy đau đớn, không hiểu chuyện
gì đang xảy ra?
Cô chưa kịp hỏi chuyện gì đang
xảy ra thì cảm giác sau lưng rơi vào
một vòng ôm ấm áp rộng lớn, giọng nói
ngây ngô của Nghiêm Dịch Trạch ngay
lập tức vang lên bên tai, “Vợ ơi em
đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”
Tần Di quay đầu lại nhìn Nghiêm
Dịch Trạch đang nhịn đau đến nhe
răng trợn mắt vẫn bướng bỉnh duy trì
khuôn mặt đẹp trai làm cô thấy rất đau
lòng nhưng cũng cảm thấy rất ấm lòng.
“Dịch Trạch đừng đùa nữa! Nhanh
chóng đứng lên đi!” Bà Nghiêm sắc
mặt nghiêm nghị không vui nói.
“Con không đứng, các người
muốn đánh thì đánh con, không cho
phép đánh vợ con!“ Nghiêm Dịch
Trạch bướng bỉnh nhìn bà Nghiêm.
Nghiêm Dịch Trạch chạy đến phá
đám Nghiêm Như Hoa liền biết việc
này không thành.
Dù sao bà lão cũng rất thương
Nghiêm Dịch Trạch, nâng trong tay sợ
ngã, ngậm trong miệng sợ tan, chắc
chắn không thể động đến một sợi lông
của anh, chỉ có thể không cam lòng
nhìn Tần Di miễn cưỡng cầu xin.
“Mẹ, nếu không việc lần này trước
hết ghi sổ, lần sau nếu cô lại vi phạm
thì cùng nhau xử phạt!”
“Nếu mà cô đã nói như thế thì cứ
làm thế đi! Nhưng mà chuyện này nên
đánh bao nhiêu roi nhỉ? Trí nhớ của bà
mẹ không được tốt lắm, Như Hoa con
nhớ nhắc mẹ
“Vị phạm gia pháp, điều một mười
roi, điều hai hai mươi roi, điều ba ba
mươi roil Mẹ, nếu con nhớ không
nhầm thì là như thế!”
“Trí nhớ của Như Hoa thật tốt!”
Bà Nghiêm gật đầu sắc mặt lạnh lẽo
nhìn Nghiêm Như Hoa, “Nếu mà như
thế thì quản gia đánh nó hai mươi roi cho tôi.”
“Mẹ, con có vi phạm gì đâu sao lại
đánh con?“ Nghiêm Như Hoa kích
động nhìn bà lão trông rất không phục.
“Ý của con là mẹ già rồi nên hồ đồ
sao?“ Bà Nghiêm mắt đục ngầu cười
như không cười nhìn Nghiêm Như Hoa.
“Ơ..”“ Nghiêm Như Hoa không
phản bác được, Tần Di bên kia sắc mặt
càng mờ mịt.
Vừa rồi còn mẹ mẹ con con, kẻ
xướng người hoạ sao trong chớp mắt
lại thay đổi rồi?