Chương 45 Ai là vợ anh? Bỏ ra
Nghiêm Dịch Trạch đi được ba
ngày, Tần Di có gọi cho anh một lần
trong điện thoại giọng của anh rất mỏi
mệt, Tần Di hỏi anh bao giờ về rồi bảo
anh chú ý an toàn liền cúp điện thoại.
Về sau cũng không gọi cho anh
nữa, một lòng cùng Tiết Vãn Tình
chuẩn bị mở cửa hàng hoa đi sớm về
trễ, dường như đem chuyện của anh
hoàn toàn ném ra sau đầu.
Ngày thứ hai bà Nghiêm hỏi cô
sao lại đi sớm về trễ thì cô nói muốn
cùng Tiết Vãn Tình chuẩn bị mở cửa
hàng hoa, lại để người đi theo một
ngày, xác nhận đúng như lời cô nói thì
không quản cô nữa.
Ba ngày qua, Tần Di cùng Tiết Văn
Tình đã tìm rất nhiều nhà nhưng Tiết
Văn Tình đều cảm thấy không quá phù
hợp, hoặc là vị trí không tốt, hoặc là
tiền thuê quá đắt.
Lúc chạng vạng tối, hai người lại
đi xem mặt bằng. Cửa hàng này nằm ở
khu vực nhộn nhịp của trung tâm thành phố.
Có bệnh viện, trường học, siêu thị
lớn, khu dân cư, và các tòa nhà văn
phòng cách đó trong vòng ba kilômét,
Tần Di vừa nhìn một chút liền chọn
trúng cửa hàng này.
Tiết Vãn Tình cùng đối phương
mặc cả tiền thuê nhà nhưng vẫn không
thể chấp nhận được hơn giá hơn một
vạn tiền thuê nhà, lôi kéo Tần Di muốn
rời đi.
“Đi đâu? Ở đây rất tốt mà?” Tần
Di lắc đầu nhìn vào cửa hàng với diện
tích chưa đầy 20 mét vuông này suy
nghĩ tiếp theo nên trang trí thế nào cho đẹp.
“Tốt ở đâu chứ? Một tháng hơn
một vạn? Một năm là mười hai vạn! Đắt
như thế, chúng ta phải bán bao nhiêu
hoa mới có thể kiếm về được tiền thuê
nhà, chưa kể các hóa đơn tiện ích, các
chi phí khác! Bỏ đi, Tần Di chúng ta tìm
chỗ khác được không?” Tiết Văn Tình
lôi kéo Tần Di đi tới một bên nhỏ giọng nói.
“Đừng tìm nữa, chúng ta đã đi ba
ngày rồi! Còn đi tìm nữa thì không biết
đến bao giờ chúng ta mới có thể mở
cửa hàng. Bên cạnh đó, thị trường ở
đây rất tốt, cậu vẫn sợ lỗ sao? Bệnh
viện kia một tháng ít nhất cũng bán
được không ít, chưa kể còn có văn
phòng, khu dân cư nữa!”
“Cậu nói không sail Nhưng không
ai dám đảm bảo điều đó? Tần Di, tớ
biết cậu muốn giúp tớ mở cửa hàng
càng sớm càng tốt, nhưng cậu không
biết mở một cửa hàng cần rất nhiều
tiền, nếu như lỗ thì tớ lấy đâu ra tiền trả cậu?”
“Yên tâm, tiền bao giờ cậu trả
cũng được! Nếu mà không có thì
không có thì không trả cũng không
quan trọng.
“Sao mà thế được? Vay tiền
không trả, tớ là loại người gì? Hơn nữa
đây cũng không phải tiền của cậu…”
Tiết Văn Tình sống chết không
đồng ý, nhất định phải lôi kéo Tần Di đi,
nhưng Tần Di thực sự không nỡ bỏ qua
cửa hàng này liền nảy lên một ý tưởng.
“Thế này đi, coi như tớ là cổ đông,
tớ góp tiền, cậu góp sức, lỗ thì tính cho
tớ, lãi chúng ta chia đôi!”
Tần Di cũng không để ý mất bao
nhiêu tiền, cô chỉ muốn mau chóng mở
cửa hàng hoa càng sớm càng tốt, cô
có việc làm của mình sẽ không phải
suy nghĩ linh tinh nữa.
Nếu như Nghiêm Dịch Trạch có
tái hợp với Lâng Lâm, cho dù cô rời
khỏi nhà họ Nghiêm, cũng có thể nuôi
sống bản thân, không đến mức phải ăn
đói mặc rách.
Xem ra Tiết Văn Tình cũng rất hài
lòng với chuyện này cúi đầu suy nghĩ
nói, “Tớ nghe cậu! nhưng không thể lãi
không thể chia đôi được, tớ làm việc cho cậu
“Chuyện này đợi lát nữa nói tiếp,
tớ bảo với chủ nhà đã! Một cửa hàng
tốt như vậy, không nhanh sẽ bị người
ta cướp mất!”
Tần Di cùng chủ thuê nhà ký xong
hợp đồng, giao xong tiền thuê nhà, liền
vui vẻ lôi kéo Tiết Văn Tình đi ăn cơm
chúc mừng.
Tiết Vãn Tình lại nói chuyện vừa
nãy, hai người cò kè mặc cả, cuối cùng
quyết định cửa hàng hoa là của Tần Di,
bình thường Tiết Vãn Tình sẽ quản lý,
mỗi tháng trả 4000 tệ tiền lương, có
lợi nhuận sẽ chia thêm hoa hồng cho cô.
Tiết Văn Tình vẫn cảm thấy nhiều,
Tần Di mặt lạnh, nói nếu còn không
đồng ý nữa sẽ không coi cô là bạn bè
Tiết Vãn Tình lúc này mới miễn cưỡng
đồng ý.
“Đi thôi mình đi hát!”
Nghĩ đến tối nay Nghiêm Dịch
Trạch sẽ về nên Tần Di không muốn về
sớm nên nhất định lôi kéo Tiết Vãn
Tình đi hát, nói là đi ăn mừng chứ thật
ra là để tránh Nghiêm Dịch Trạch.
Hai người thuê một phòng bao
nhỏ ở Thượng Khách Ưu, gọi một lốc
bia, vừa hát vừa uống, như thể đã quay
lại thời gian họ mới quen nhau, hát vô
cùng vui vẻ, cả phòng bao chỉ nghe
thấy tiếng hát của hai người.
Thấy thời gian đã muộn, hai người
hát như quên ởi thời gian, bia cũng đã
gọi đến lốc thứ hai, hai người vừa
chạm cốc thì có người đẩy cửa đi vào.
“Cô Tần Di, không ngờ thật sự là
cô? Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm
Lăng Mục Dương cười đi đến
chào cô.
“Thật là khéo, anh Lăng cũng ở
đây à?” Tần Di uống không ít, sắc mặt
hơi hồng lên, cười đáp.
“Đúng thế! Vừa mới đi hát cùng
một người bạn, đang muốn đi về, đi
ngang qua đây lại nhìn thấy cô ở đây!
Không ngại tôi cũng tham gia chứ?”
Thấy Lăng Mục Dương cười tủm
tỉm, Tần Di theo bản năng muốn từ
chối, Tiết Văn Tình đã đồng ý kéo Lăng
Mục Dương ngồi xuống đưa bia cho anh.
“Là đàn ông thì uống hết nhé!”
Tiết Văn Tình có chút say, giống
như biến thành người khác, hào sảng
không tưởng nổi.
Lăng Mục Dương ngẩng đầu nhìn
Tần Di một chút, không nói hai lời liền
uống cạn.
“Hài lòng không?”
“Được đấy! Chúng ta uống thêm
chai nữa!” Tiết Vãn Tình lại kín đáo
đưa cho Lăng Mục Dương một chai,
cũng cụng với anh rồi uống một ngụm
lớn, Lăng Mục Dương thấy thế cũng
uống một ngụm lớn.
Thấy hai người nhanh như thế đã
uống với nhau, Tần Di cũng không từ
chôi nữa.
Cô nghĩ thông rồi, Nghiêm Dịch
Trạch có thể đuổi theo Lăng Lâm đến
Mỹ thì cô dựa vào cái gì không thể
cũng người đàn ông khác ca hát uống
rượu, cô thế này cũng chẳng tính là cái gì.
“Cô Tần Di, tôi cũng uống đi!”
Thấy Lăng Mục Dương gọi Tần Dị,
Tiết Văn Tình sắc mặt đỏ bừng cũng
vẫy tay với cô, Tần Di mỉm cười, chạy
tới nhập hội với hai người.
Ba người vừa uống rượu vừa hát
vang, quay ra đã thấy hơi muộn, Tiết
Văn Tình cùng Tần Di đều uống hơi
nhiều, nhưng Lăng Mục Dương vẫn
được coi là tỉnh táo, ba người rất ăn ý
không hề nhắc đến chuyện tan cuộc
lại tiếp tục uống…
Nửa đêm, Nghiêm Dịch Trạch từ
bệnh viện mắt trở về phòng liền phát
hiện Tần Di lại không ở nhà, xoay
người đi ra ngoài.
Quản gia còn chưa ngủ, thấy anh
đi xuống lầu thì hỏi, “Cậu chủ, cậu…”
“Cô chủ đâu?” Nghiêm Dịch
Trạch nhíu mày.
“Cô ấy ra khỏi nhà từ sớm, vẫn chưa về!”
“Chưa về? Bà nội có biết không?”
“Lão phu nhân ngủ từ sớm rồi,
chắc là không biết! Nhưng người già
ngủ ít, tí nữa tỉnh lại mà cô chủ còn
chưa về, sợ…
“Tôi biết rồi!” Nghiêm Dịch Trạch
gật đầu đi ra ngoài biệt thự, La Kỳ vừa
đỗ xe thấy anh lại mở cửa xe ra.
“Cậu chủ, anh muốn ra ngoài?”
Thấy Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt
lạnh lẽo, La Kỳ không dám hỏi lại,
nhanh chóng lái xe ra ngoài.
“Hỏi xem cô chủ ở đâu, đi tìm cô ấy!”
“Vâng thưa cậu chủ!”
La Kỳ nói một tiếng rồi gọi cho vệ
sĩ của Tần Di, biết được Tần Di vẫn
đang ở Thượng Khách Ưu hát thì
nhanh chóng đến đó.
Ở Thượng Khách Ưu lúc này
ngoài Lăng Mục Dương còn tỉnh táo thì
Tần Di cùng Tiết Vãn Tình đều say
khướt nằm trên ghế dài nói mê sảng.
Lăng Mục Dương xoa xoa cái đầu
ong ong, gọi điện thoại, hai người da
đen rất nhanh tiến vào.
“Cậu chủ, anh tìm chúng tôi?”
“Đưa hai người về nhà!” Lăng
Mục Dương chỉ vào Tần Di cùng Tiết
Vẫn Tình, hai người da đen lập tức ôm
lấy hai người vừa muốn ra ngoài.
“Cút ra, đừng đụng vào tôi! Cút!”
Ai biết Tần Di đang mê mang lúc
này đột nhiên mở mắt thấy mình bị
một người da đen cao to ôm vào trong
ngực, liều mạng chống cự giãy dụa,
quơ nắm đấm không nặng không nhẹ
đấm thẳng vào mặt người kia.
Hắn ta cũng thật không may. Mũi
mắt của anh ta bị Tần Di đánh liên tiếp,
nước mắt nước mũi đều rơi xuống lúc
này mới vội buông cô ra, mấy lần muốn
đến gần đều bị Tần Di đánh cho.
“Cậu chủ, đây..” Người da đen
một tay che mũi, vô cùng khó xử nhìn
Lăng Mục Dương.
“Phế vật, chuyện nhỏ này thế này
cũng không làm được!” Lăng Mục
Dương trừng mắt liếc hắn phất tay để
hắn xéo đi.
Lăng Mục Dương lung la lung lay
đứng dậy đến chỗ Tần Di, muốn đưa
tay đỡ cô dậy, ai biết Tần Di căn bản
cũng không cảm kích, giơ tay tát hung
hăng vào mặt anh, Lăng Mục Dương bị
đánh ánh mắt lạnh lẽo, vừa muốn nổi
giận lại nhắm mắt lại, cả người run rẩy
như sắp ngã thì bình tĩnh lại.
“Cô Tần Di, tôi là Lăng Mục
Dương, cô uống say rồi! Tôi đưa cô về,
làm phiền cô đừng lộn xộn
Lăng Mục Dương gọi cô mấy câu,
Tần Di lúc này mới nỗ lực mở mắt ra
thấy là anh thì mới an tĩnh lại lắc đầu
với anh, “Không sao, tôi tự về!”
Mới vừa đi một bước, thân thể
mềm nhũn kém chút co quắp trên mặt
đất, Lăng Mục Dương muốn đỡ lấy cô,
ai biết chính anh uống cũng rất nhiều
đứng không vững, bị Tần Di kéo ngã
trên mặt đất, theo bản năng ôm lấy
người Lăng Mục Dương rồi không
buông tay.
Lăng Mục Dương hừ lạnh một
tiếng vừa muốn đẩy cô ra xốc cô lên
thì cửa phòng bao mở ra.
Nghiêm Dịch Trạch lo lắng chạy
đến nhìn thấy cảnh tượng trước mặt,
khuôn mặt anh lạnh lùng như băng
ngàn năm, phẫn nộ quát, “Hai người
đang làm cái gì?”
“Nghiêm Dịch Trạch, anh đến thật
đúng lúc, nhanh đem vợ của anh đi, đè
chết tồi rồi
Lăng Mục Dương đầu óc choáng
váng nhìn theo hướng của giọng nói,
nhìn thấy là Nghiêm Dịch Trạch thì
phiền muộn lên tiếng.
Nghiêm Dịch Trạch lạnh lùng liếc
anh một cái, khóe miệng hung hăng
giật giật, nhưng vẫn nhịn xuống, kéo
tay đỡ cô dậy.
“Vợ ơi vợ! Em có sao không?”
“Ai là vợ của anh, tôi quen biết
anh sao? Bỏ tôi ra! Tôi muốn uống
rượu muốn uống rượu!”
Tần Di say khướt nhìn thấy
Nghiêm Dịch Trạch trong đầu lập tức
hiện lên hình ảnh anh cũng Lăng Lâm
lên giường trong đầu như phát điên.
Không biết lấy sức ở đây ra, đẩy
Nghiêm Dịch Trạch, thấy Lăng Mục
Dương đang giãy giụa muốn đứng dậy
thì cười ngốc kéo tay anh, “Chúng ta
uống tiếp đi!”
“Tần Di, cô say rồi!” Lăng Mục
Dương lung la lung lay lui bước, tốn
sức quay đầu nhìn Tần Di cười khổ nói.
“Tôi không say, tôi muốn uống
tiếp! Lăng Mục Dương, nếu anh là đàn
ông thì uống tiếp với tôi, hôm nay
không say không về
Tần Di lảo đảo nghiêng ngã cầm
chặt tay Lăng Mục Dương không buông.
Nghiêm Dịch Trạch mặt mũi càng
ngày càng lạnh, kéo lấy tay cô, “Em
uống đủ chưa hả? Mau buông tay về với anh
Tần Di hung hăng tay Nghiêm
Dịch Trạch ra, cười lạnh, “Anh là ai? Tôi
có quen anh không? Dựa vào cái gì tôi
phải về với anh?”
Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt tái
xanh nhìn chằm chằm cô, khóe miệng
hung hăng co rút, mạnh mẽ kéo cô ra,
đưa người cho La Kỳ đang đứng ở sau
đã trợn tròn mắt, “Mang cô chủ về!”
“Tôi không về! Tôi không biết anh,
buông tôi ra! Khốn nạn, bỏ tôi ra!”
Tần Di hét to giãy dụa nhưng
không thể hất tay anh ra.
“Cô Tần Di, cô mau mau về đi
Đừng đùa nữa!”
Lăng Mục Dương lắc lư thân thể
miễn cưỡng đứng vững, lớn tiếng
khuyên Tần Di một câu.
“Tôi không về! Lăng Mục Dương
anh cứu tôi! Mau cứu tôi!
Tần Di sống chết không cùng
Nghiêm Dịch Trạch trở về mà chỉ quay
sang cầu xin Lăng Mục Dương chỉ là
một người ngoài cuộc giúp đỡ, Nghiêm
Dịch Trạch thấy thế quay sang La Kỳ
gầm nhẹ, “Còn đứng đấy làm gì? Mau
đưa cô ấy về cho tôi!”
La Kỳ không quan tâm cái gì nữa,
lôi lôi kéo kéo đem Tần Di ra ngoài.
Nghiêm Dịch Trạch xanh mặt
nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, gắt
gao nhìn chằm chằm Lăng Mục Dương
nói, “Lăng Mục Dương, chuyện hôm
nay anh giải thích đi?”