Chương 4 Sự dịu dàng của anh
“Trông cô có vẻ rất ngạc nhiên.
Nhưng không sao, sẽ quen dần thôi!
Bây giờ..Chúng ta làm chút chuyện trước đãi”
Nói xong Nghiêm Dịch Trạch một
tay ấn cô xuống giường, đôi môi gợi
cảm chạm lên môi cô, chặn lại tiếng
“đừng” của cô ở cổ hỏng. Tần Di ra
sức giãy dụa phản kháng, nhưng hết
thảy cuối cùng đều là phí công…
Hơn một giờ sau, Tần Di toàn thân
tê dại bủn rủn co quắp nằm trên giường.
Cách đó không xa là một vết nâu
sẫm trên tấm ga trải giường chỉ rõ cô
đã từ một cô gái trở thành một người phụ nữ.
“Cô còn là lần đầu tiên?” Nghiêm
Dịch Trạch sững sờ nhìn vết máu nhíu
mày, ánh mắt nghi hoặc chậm rãi từ
Tần Di từ từ lướt qua cơ thể bầm tím
của cô cuối cùng dừng lại trên khuôn
mặt không thay đổi của cô.
Tần Di cười khổ nhắm mắt lại,
không trả lời câu hỏi ngốc nghếch của
Nghiêm Dịch Trạch.
Không sai, đây là lần đầu tiên của
cô, hẹn hò với Tiêu Hạng ba năm vẫn
giữ tấm thân xử nữ.
Cho dù Tiêu Trạch còn nhiều lần
đảm bảo với cô rằng sẽ đối xử tốt với
cô sau khi kết hôn, yêu và chăm sóc cô
suốt đời cũng không giao ra tấm thân xử nữ.
Cô đã lên kế hoạch trao toàn bộ
cơ thể và tâm trí của mình trong đêm
tân hôn, nhưng điều cô không ngờ tới
người mà cô yêu nhất sẽ lại làm việc
như thế sau lưng cô.
Giờ đây cô lại bị người vừa quen
chưa được mười hai tiếng, nhưng trời
xui đất khiến thành chồng cô bá đạo
cướp di.
Tần Di muốn khóc nhưng làm thế
nào cũng khóc không được.
Cô sớm biết sẽ có một ngày thế
này, nhưng không nghĩ đến ngày này
lại tới thế mà nhanh như thế.
“Thật xin lỗi! Tôi vừa rồi không
nên thô lỗ như thế! Có đau không? Tôi
bôi thuốc cho cô trước!”
Nghiêm Dịch Trạch nhảy xuống
giường lấy ra một cái cái hòm thuốc,
thận trọng thay Tần Di bôi thuốc, sợ
làm đau cô.
Nghiêm Dịch Trạch dịu dàng lúc
này khác hẳn với người thô lỗ vừa nãy,
Tần Di không nghĩ thái độ trước sau
của anh lại có thể thay đổi lớn như thế,
nhưng cô cũng không có tâm trạng
suy nghĩ mấy thứ này.
Thuốc được bôi lên những vết
bầm tím trên cơ thể cô, cảm giác mát
rượi đi thẳng vào trái tim cô.
Sau khi uống thuốc xong, Nghiêm
Dịch Trạch đóng hộp thuốc, nằm
xuống bên cạnh Tần Di, cần thận ôm
cô vào lòng tiện tay kéo chăn đắp lên.
Tần Di theo bản năng vùng vẫy,
giọng nói từ tính nhẹ nhàng của
Nghiêm Dịch Trạch giống như một cơn
gió mùa xuân vang lên bên cô,
“Ngoan, đừng động đậy! Không lại làm đau cô
“Anh…”
Tần Di ngẩng đầu nhìn thấy ánh
mắt áy náy cùng trìu mến lại ngập
ngừng, đem lời muốn nói nuốt xuống.
“Mệt rồi đúng không, nhanh ngủ
đi! Sáng mai cô còn phải đi dâng trà
cho bà nội tôi đó!”
Nghiêm Dịch Trạch trên trán khẽ
hôn một cái, cằm chống đỡ trên đầu
cô hô hấp dần dần trở nên nhẹ nhàng…
Một đêm này, Tần Di lăn lộn khó
ngủ, suy nghĩ lung tung, mãi cho đến
ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót
mới ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra đã là chín giờ sáng,
Nghiêm Dịch Trạch người ôm cô suốt
đêm đã không thấy tăm hơi.
Nếu như không phải trên giường
đơn kia có vết máu và toàn thân cô
đều đau nhức thì cô gần như nghĩ mọi
thứ đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Cố gắng nâng chăn lên, chuẩn bị
mặc quần áo thì cánh cửa bị đẩy mở,
cô vô thức kéo chăn sang một bên để
che đi thân thể yêu kiều của mình.
Cô hoảng sợ giương mắt nhìn thì
thấy Nghiêm Dịch Trạch nụ cười dịu
dàng đang đóng cửa bước vào.
“Thời gian còn sớm, nếu không lại ngủ một chút
“Không được, tôi còn phải đi dâng
trà cho bà nội!”
Tần Di lắc đầu rồi kéo quần áo
vương vãi trên giường vào chăn.
Nghiêm Dịch Trạch sải bước đi đến,
nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực,
“Không sao, bên bà nội tôi sẽ nói giúp
cô! Cô nhanh nằm xuống đi!”