Chương 38 Nghiêm Dịch Trạch cuồng vợ
Chuyện cô không rõ ràng trước đó
đột nhiên liền hiểu rõ.
Tất cả mọi người đều biết nhưng
chỉ mình cô mơ màng, lúc anh đi vào
Tần Di còn đang suy nghĩ miên man.
Nghiêm Dịch Trạch gọi cô mấy lần
cô mới hồi hồn miễn cưỡng cười với anh.
“Có phải không thoải mái ở đâu
không? Anh đưa em đi bệnh viện xem sao?”
Tần Di lắc đầu, nhìn anh đang lo
lắng làm cô càng cảm thấy có lỗi.
“Em không sao! Dịch Trạch, thật
xin lỗi!”
“Đang yên đang lành nói xin lỗi
cái gì! Vợ, chúng ta ngủ thêm một lát!”
Nghiêm Dịch Trạch cười vuốt ve má cô
ròi vén chăn lên lên giường nhưng vẫn
thấy cô ngồi quay lưng lại với anh thì
anh nhíu mày, “Vợ ơi sao em còn
không qua đây?”
“Dịch Trạch!” Tần Di quay người
nhìn anh đang câu môi, “Em đã
nghiêm túc suy nghĩ, chúng ta thật sự
không thích hợp, nếu không chúng ta
vẫn là tách ra đi
Nghiêm Dịch Trạch vén chăn lên
ngồi xuống, nhíu chặt lông mày kéo
tay cô, “Em có biết mình đang nói gì
không hả vợ? Em đang đùa anh đấy à?”
“Em không nói đùa! Em là nghiêm
túc!” Tần Di lặng lẽ siết chặt nắm đấm,
hít một hơi thật sâu, “Ngay từ đầu
chúng ta đã không thích hợp, người
anh cần không phải một người phụ nữ
như em, người nhà họ Nghiêm cần
cũng không phải một người con dâu như em”
“Đây không phải là vấn đề mà em
phải xem xét! Anh chỉ biết em yêu anh
và anh cũng yêu em! Anh sẽ không để
em rời khỏi anh dù chỉ là nửa bước!”
“Dịch Trạch, em rất biết ơn vì anh
đã yêu em, nhưng em không yêu anh,
em chỉ là cảm động nhưng đó không
phải là tình yêu, em không muốn lừa
dối chính mình, càng không muốn lừa
dối anh!”
“Em đừng nói nữa, không cần biết
tình cảm của em với anh là gì, anh
cũng sẽ không để em rời khỏi anh! Em
là của anh, chỉ có thể ở bên anh”
Giọng nói của anh vô cùng khẳng định,
kiên định đến đáng sợ.
“Sao anh lại cố chấp như thế, cầu
xin anh để em đi, có được không? Em
không muốn gây rắc rối cho anh cũng
không muốn trở thành gánh nặng của anh!”
Nghe những lời của cô anh bỗng
nhiên ý thức được vì sao Tần Di lại
khác thường như thế, lập tức cười khổ
một tiếng, “Xem ra em biết rồi! Ai nói
cho em, Lăng Lâm sao?”
“Không ai nói cho em, là em vừa
lên mạng xem tin tức nhìn thấy! Em
không ngờ chuyện ngày hôm qua sẽ
ẫm ï như thế, nếu không phải vì em,
anh sẽ không…Dịch Trạch, để em di đi!
Em đi rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết!”
Nghiêm Dịch Trạch cô khổ sở cầu
xin anh bỗng nhiên cười, nhẹ nhàng lôi
kéo tay nhìn chằm chằm vào mắt cô
nói, “Đồ ngốc, đây không phải là lỗi
của eml Em không cần phải làm như
thế! Hãy tin anh, không gì có thể đánh
bại chồng em! Anh sẽ xử lý tất cả!”
“Nhưng…” Tần Di rất xoắn xuýt
nhưng không được bao lâu thì bị anh
bá đạo ôm vào lòng hôn sâu, khiến cô
quên đi mọi thứ và đắm chìm trong sự
dịu dàng của anh.
“Được rồi, đừng suy nghĩ lung
tung! Ngủ với anh một lát!” Nghiêm
Dịch Trạch thấy cô mặt ửng đỏ yêu
thích không buông tay nhẹ nhéo má
cô rồi kéo cô vào trong chăn ôm chặt
cô vào lòng.
Nằm trong lòng anh, lắng nghe
nhịp tim mạnh mẽ của anh khiến mắt
cô đỏ hoe ngoan ngoãn yên ổn nằm
trong ngực anh không dám xê dịch, sợ
quấy rầy giấc ngủ của anh.
Ở biệt thự ngoại ô của Tiêu Hạng,
một chiếc Porsche màu xanh da trời
lao vào sân của biệt thự. Sau khi tiếng
thắng xe chói tai vang lên, Porsche
dừng lại ngay trước cửa biệt thự.
Tiêu Hạng mặt mũi đem xì từ trên
xe bước xuống, sải bước đi vào.
Trong phòng của bé trên lầu, Vân
Hạ đang cho con của cô và Tiêu Hạng
bú, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh
phúc, đột nhiên ầm một tiếng, cửa
phòng bị người đá văng đứa trẻ, trong
tay cô sợ hãi khóc toáng lên.
Vân Hạ phẫn nộ quay đầu giận dữ,
“Anh làm gì…”
Nhìn thấy Tiêu Hạng sắc mặt đen
xì cô liền sửng sốt, nhẹ nhàng vỗ vào
đứa trẻ trong tay, cau mày hỏi, “A
Hạng, không phải giờ này anh đang ở
công ty sao? Sao đột nhiên lại trở về?
Có phải là xảy ra chuyện gì?”
“Tôi hỏi cô, tối hôm qua Tần Di
xảy ra chuyện có phải là cô làm
không?” Tiêu Hạng siết chặt nắm đấm
hung ác nhìn chằm chằm Vân Hạ.
“Tần Di tối qua xảy ra chuyện?”
Vân Hạ tò mò nhìn anh mờ mịt hỏi.
“Cô không biết?”
Tiêu hạng gắt gao nhíu mày, hoài
nghỉ nhìn Vân Hạ, anh gấp gáp từ công
ty trở về vì nghe tin tối qua Tần Di xảy
ra chuyện, trực giác nói cho anh biết là
Vân Hạ làm, ngoại trừ cô ta, Tiêu hạng
không nghĩ còn ai muốn hại Tần Di.
Nhưng nhìn biểu cảm của Vân Hạ
dường như cô ta không biết, “Chẳng lẽ
mình trách oan cô ta?”
“A Hạng, anh nói tối qua Tần Di
xảy ra chuyện gì? Anh đừng đứng đấy,
nói đi chứ! Anh muốn gấp chết em sao?”
“Cô ấy tối qua suýt nữa bị…” Nói
đến đây, Tiêu hạng sắc mặt tái xanh,
thở hổn hển, “Nhưng may mà có người
cứu cô ấy, nhưng trưa nay trên mạng
lại đưa tin cô ấy tối qua cùng đàn ông
đi thuê phòng.”
“Chuyện này là thật sao? Nhưng
cô ấy không phải là người như thế?”
“Cô ấy đương nhiên không phải,
cô từng là bạn thân nhất của cô ấy
chẳng lẽ không biết cô ấy thế nào
sao?” Tiêu Hạng bất mãn nhìn Vân Hạ
khiến cô ta lập tức cười cười, “Em biết
vì thế mới không tin!”
“Tôi chỉ hỏi cô một câu, chuyện
này có phải cô làm không? Cô tốt nhất
nên thành thật trả lời, nếu mà cô dám
lừa tôi… Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu
Hạng không chút hơi ấm.
“A Hạng không phải em!”
“Cô chắc chắn không? Ngoài cô
ra, tôi không thể nghĩ ra ai khác muốn
đối phó với cô ấy!” Tiêu hạng chân
mày nhíu gắt gao, nhìn chằm chằm
vào Vân Hạ, chỉ cần cô ta lộ ra bất cứ
biểu cảm khả nghi nào, Tiêu Hạng
chắc chắn sẽ bắt được.
“A Hạng sao anh lại không tin
em!” Vân Hạ cười khổ thở dài, cảm xúc
dần dần có chút kích động, “Đúng, em
thừa nhận em không thích cô ấy! Nhất
là khi biết trong lòng anh chỉ có cô ấy,
nhưng em cũng là phụ nữ, một phụ nữ
không có bối cảnh gì, anh thấy em có
bản lĩnh lớn như thế không?”
“Còn nữa, cho dù em thật sự có
bản lãnh lớn như vậy, em có sức lực
sao? Anh có biết em sống những ngày
thế nào không? Anh không biết nuôi
một đứa nhỏ mệt thế nào không? Anh
không biết, anh không bao giờ biết, vì
trong lòng anh chỉ có Tần Di, không có em”
“Nói như thế là không phải cô?”
Tiêu Hạng lúc này bắt đầu bối rối, nếu
không phải cô ta thì có thể ai? Ai lại có
thù lớn như thế với Tần Di, có thể hại
cô như thế?
Tiêu Hạng nghĩ không thông, thấy
Tiêu Hạng nhìn mình như thế Vân Hạ
đặc biệt khó chịu, đặc biệt phẫn nộ.
Người ở bên Tiêu Hạng bây giờ là
cô, người sinh con cho anh cũng là cô,
dựa vào cái gì anh chỉ quan tâm đến
Tần Di mà không để ý đến cô.
Cô cũng là phụ nữ, cô rất yêu anh,
cô không thể chịu được anh thờ ơ với
cô, không thể chịu được anh chỉ quan
tâm đến Tần Di, nhưng tất cả cô đều
không dám biểu lộ ra ngoài chỉ có thể
giấu thật sâu trong tim.
Tiêu Hạng nhìn Vân Hạ tức giận ,
không nói gì và quay người ra ngoài.
“A Hạng anh đi đâu!”
Vân Hạ kéo lấy tay áo kích động
nhìn anh.
“Tôi đi đâu không phải việc của
cô!” Tiêu Hạng đẩy tay cô ra lạnh lùng nói.
“Anh muốn đi đến nhà họ Nghiêm,
muốn đi tìm Tần Di đúng không?”
“Thế thì sao?” Tiêu Hạng cười
lạnh, “Đừng tưởng cô sinh cho tôi một
đứa con thì có thể thích làm gì thì làm!
Cô cùng lắm chỉ là tình nhân bên ngoài
của tôi thôi, cô tốt nhất nhớ kỹ thân
phận của mình!”
Từng câu từng chữ của Tiêu Hạng
đâm thẳng vào tim cô, Vân Hạ nhẫn
nhịn đến mức không thể chịu đựng
nổi, nhưng cô vẫn phải nhịn xuống xúc
động muốn phát điên, miễn cường
cười nhìn anh, “Em biết thân phận của
mình! Nhưng anh cũng không thể đi,
từ bây giờ cũng đừng tơ tưởng đến cô
ấy nữa, chuyện này cũng là tốt cho anh!”
“Tốt cho tôi?” Tiêu hạng nhíu
lông, trong mắt lóe lên một tia hiếu kì.
“Không sai! Tần Di bây giờ vợ của
Nghiêm Dịch Trạch, là chị dâu của anh,
hơn nữa em nghe nói Nghiêm Dịch
Trạch giờ không ngốc nữa, nói không
chừng Tần Di bây giờ đã là người của
anh ta, đừng để bà Nghiêm hoài nghi
anh, hơn nữa Tần Di đã không còn là
người phụ nữ trong trắng nữa rồi, có
cho là có một ngày anh sẽ giành được
cô ấy về thì sao? Quá khứ của nghiêm
Dịch Trạch và cô ấy sẽ trở thành bóng
ma trong lòng anh! Anh nghe em, quên
cô ấy đi!”
Trả lời Vân Hạ chính là cái tát vang
dội của Tiêu Hạng, “Cô im mồm! Nói
thêm một câu nữa thì cô cút cho tôi!”
Nhìn thấy khuôn mặt cùng ánh
mắt hung ác của Tiêu Hạng làm cô rất
tủi thân, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“A Hạng, thật xin lỗi! Em về sau
không dám!”
“Nể mặt đứa nhỏ hôm nay tôi
không so đo với cô, để tôi nghe thấy
cô nói hươu nói vượn một lần nữa,
đừng trách tôi không khách khí.”
Tiêu hạng nói xong liền rời đi, đi
vô cùng kiên quyết, nghe tiếng gầm rú
của động cơ Porsche bên ngoài,
khuôn mặt đầy nước mắt của cô ta nở
nụ cười xán lạn.
Cô biết mình đã thành công kích
thích Tiêu Hạng, thành công phá hủy
hình tượng hoàn mỹ của Tần Di trong
lòng anh.
Coi như Tiêu hạng nhớ mãi không
quên Tần Di, cho dù về sau giành được
Tần Di thì cũng sẽ không cưới Tần Di
vào cửa, nhiều nhất cũng chỉ trở thành
đồ chơi của anh, xem như là chấp
niệm trong lòng anh.
Con đường trở thành Tiêu phu
nhân của cô rất khó khăn, nhưng đã
thành công đá văng chướng ngại vật
Tần Di làm cô thấy được rạng đông.
Tiêu Hạng cuối cùng vẫn không
đến nhà họ Nghiêm, mặc dù anh phẫn
nộ nhưng anh biết những gì Vân Hạ nói
là sự thật.
Từ lúc anh biết Nghiêm Dịch
Trạch đã khoẻ lại thì anh biết vị trí của
anh trong lòng Tần Di đã thay đổi, anh
sỡ dĩ không buông được xuống là vì anh chưa chiếm được.
Giống như Vân Hạ nói, Tần Di giờ
đây đã trở thành chấp niệm trong lòng
anh, một ngày không chiếm được Tần
Di, anh không cách nào hoàn toàn
buông xuống.
Tiêu Hạng mặc dù không đến nhà
họ Nghiêm nhưng Nghiêm Như Hoa
vẫn đến để xem kịch vui.
Khi bà ta giả vờ đề cập đến tin tức
về Tần Di đêm qua trước mặt Bà
Nghiêm, sắc mặt bà Nghiêm lập tức
đen như là đáy nồi, sợ hãi không dám
nhắc đến nửa câu.
Nghiêm Như Hoa biết tính tình
của bà Nghiêm, nếu còn nói nữa thì bà
Nghiêm sẽ phát hoả lên đầu bà.
Lúc gần về Nghiêm Dịch Trạch và
Tần Di xuống lầu ăn cơm thấy Nghiêm
Như Hoa thì nhíu mày gọi, “Chào dì”
rồi lịch sự mời bà ở lại ăn cơm.
Nghiêm Dịch Trạch khá bình tĩnh
nhưng Tần Di không thể bình tĩnh như
thế, từ ánh mắt cổ quái của Nghiêm
Như Hoa cô biết bà ta đã biết chuyện.
Nghiêm Như Hoa lấy cớ chồng bà
còn đang đợi mời Nghiêm Dịch Trạch
và Tần Di có thời gian đến nhà ăn cơm
rồi đơn giản nói chuyện hai câu.
Bà Nghiêm sắc mặt không tốt lắm
làm bữa cơm này ăn rất ngột ngạt.
Đang ăn bà Nghiêm lấy cớ không
thoải mái, để lại Nghiêm Dịch Trạch
cùng Tần Di lên lầu nghỉ ngơi.
“Dịch Trạch, bà không sao chứ?”
Anh thấy cô lo lắng thì cười an ủi
nói, “Bà không sao đâu! Lớn tuổi rồi
nên thế, nhanh ăn đi! Anh nhớ lần
trước em bảo xem phim truyền hình,
chút nữa anh xem cùng eml”
“Em xem đều là phim truyền hình
dài tập, anh sẽ không thích đâu!” Tần
Di có chút ngượng ngùng cúi đầu
Xuống.
“Chưa chắc đâu nhé!” Nghiêm
Dịch Trạch cười gắp thức ăn cho cô để
cô ăn thêm một chút.
Tần Di tưởng anh chỉ nói thế ai
biết cơm nước xong xuôi thực sự hưng
hái ngồi trên giường trong phòng xem
phim, còn nhiệt tình thảo luận kịch bản
với cô.
Tần Di từng tưởng tượng ra một
cảnh như vậy, nhưng đối tượng là Tiêu Hạng.
Về sau cô mới biết người đó là
Nghiêm Dịch Trạch, con nhà giàu như
Tiêu Hạng căn bản không bao giờ đề ý
phim truyền hình, trong con mắt của
bọn họ chỉ có sự nghiệp, tài chính kinh
tế, cổ phiếu, bóng đá, và trò chơi.
Nhưng cô không ngờ tưởng tượng
của cô lại trở thành sự thật. nhìn người
bên cạnh vừa xem vừa ăn đồ ăn vặt
thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm nhìn cô,
Tần Di cảm thấy không chân thật, hết
thảy tựa như nằm mơ.
Giấc mơ có thật này kéo dài chưa
đầy nửa giờ vì khi La Kỳ vừa xuất hiện
liền biến mất.
“Vợ ơi, người đàn ông hôm qua
hẹn anh đến gặp! Chắc không xem
phim với em được nữa rồi, hay đợi
chốc nữa anh về mình cùng nhau xem?”
“Không sao, anh đi đi! Em xem
một mình được rồi!” Tần Di thấy anh
gọi cô là vợ thì vẫn chưa thích ứng
được nên nhíu mày.
Nghiêm Dịch Trạch vẫn còn
không yên lòng, đề nghị, “Hay chúng
ta cùng nhau đi?”
“Không cần! Anh nhanh đi đi trên
đường chú ý an toàn, nhớ về sớm một chút!”
Nghiêm Dịch Trạch không tiếp tục
kiên trì, gật gật đầu không nỡ quay đầu
nhìn cô một cái rồi mới quay người ra ngoài.
Hơn nửa giờ sau, Nghiêm Dịch
Trạch ở quán bar xa hoa tối qua nhìn
thấy người đàn ông tối qua thì ngồi xuống.
“Đến rồi? Uống gì, tôi mời anh!”
“Tiền mua một ly rượu thì tôi vẫn
có!” Nghiêm Dịch Trạch lấy ví rút ra
mấy tờ tiền đưa đến trước mặt người
phục vụ, “Cho tôi một ly whisky! Phần
còn lại là tiền boa của cậu!”
“Dạ anh đợi một chút!”
“Không hổ là cậu chủ nhà họ
Nghiêm ra tay hào phóng thật đấy!
Cho tiền bao đủ ba ly whisky!” Người
đàn ông nửa đùa nửa thật nhìn anh.
“Lăng Mục Dương, anh gọi tôi ra
cũng không phải để nói móc tôi chứ?”
Nghiêm Dịch Trạch cười vô cùng có ý tứ.
“Dĩ nhiên không phải, tôi cũng
không nhàm chán như thế!” Lăng Mục
Dương bưng chén rượu lên nhấp một
ngụp, nụ cười trên mặt dần thu lại,
“Nếu anh đã biết thân phận của tôi thì
tôi không quanh co lòng vòng nữal”
Nghiêm Dịch Trạch không mở
miệng, lằng lặng chờ anh ta nói tiếp.
“Tôi cần anh giúp tôi!”
“Giúp anh? Đường đường là cậu
hai của chủ tịch tập đoàn xuyên quốc
gia mà lại ăn nói khép nép cầu xin một
nhân vật nhỏ bé ở Nhuận Thành như
tôi?” Nghiêm Dịch Trạch nửa đùa nửa
thật nói.
“Anh cũng nói rồi, anh ở đây rất
được hoan nghênh, tôi có việc tự nhiên
đến tìm anh, hơn nữa chuyện này cũng
có liên quan đến anh hoặc vợ anh, dù
thế nào anh cũng không thể từ chối
tôi Dù sao tôi qua nếu không phải TÔI…
“Sao anh lại nói tuyệt tình như
thế?” Nụ cười trên mặt Nghiêm Dịch
Trạch bỗng nhiên thu lại, chững chạc
đàng hoàng hỏi, “Tôi có thể giúp anh
nhưng tôi được lợi gì?”
“Những tin đồn bên ngoài thực sự
không sai, anh đúng là người không có
lợi sẽ không làm!” Lăng Mục Dương
cười cười nói, “Tôi nghe nói Nghiêm thị
muốn lên sàn chứng khoán ở New york.
“Xem ra anh biết không ít! OKI
Nghiêm Dịch Trạch hài lòng gật đầu,
“Nói đi có chuyện gì?”
“Không nói chắc anh cũng đoán
được, sao còn phải để tôi nói? Nói ra
thì không có ý nghĩa nữa?” Lăng Mục
Dương cụng ly với anh, khẽ cười nói.
“Chuyện này tôi đã cho người
điều tra”, Nghiêm Dịch Trạch tiện tay
hạ chén rượu xuống, “Có tin tức sẽ lập
tức thông báo cho anh! Nhưng tôi khá
tò mò, anh sẽ làm thế nào?”
“Tôi, haha, nếu là anh anh sẽ làm thế nào?”
Lăng Mục Dương không trả lời
thẳng câu hỏi của anh còn hỏi ngược lại.
Nghiêm Dịch Trạch hiểu rõ gật
đầu, “Xem ra, chúng ta là cùng một
loại người!”
“Nói như thế chúng ta làm bạn
chứ?” Lăng Mục Dương cười ha ha
một tiếng cùng anh cụng ly.
“Tất nhiên rồi” Nghiêm Dịch
Trạch và Lăng Mục Dương nhìn nhau
cười một tiếng, đồng thời cười ha hả.
Ngồi thêm một lúc Nghiêm Dịch
Trạch đứng dậy cáo từ, Lăng Mục
Dương trêu ghẹo nói, “Gấp gáp về với
vợ thế à? Ở lại cùng tôi uống mấy ly?
“Hôm khác đi! Cô ấy ở nhà một
mình tôi không yên tâm
“Thế tôi không miễn cưỡng anh
nữa! Thay tôi chào hỏi cô ấy, có thời
gian tôi mời cô ra ngoài!”
“Này, anh có ý gì?” Nghiêm Dịch
Trạch nhướng mày, cảnh giác nhìn anh ta.
“Căng thẳng như thế làm gì? Vợ
bạn không thể đụng đạo lý này tôi vẫn
hiểu, anh còn không yên tâm sao?”
Lăng Mục Dương phiền muộn nhìn
Nghiêm Dịch Trạch cười khổ.
“Tất cả sinh vật giống đực đến
gần cô ấy tôi đều không yên tâm! Vì
thế anh tốt nhất đừng có để ý đánh
chủ ý lên người cô ấy!” Câu trả lời của
Nghiêm Dịch Trạch khiến anh dở khóc
đở cười giơ ngón tay cái lên, “Tôi phục
anh luôn! Anh đúng là người cuồng vợ!
Tôi nói này, hay anh về nhà làm thịt hết
sinh vật giống đực xung quanh cô ấy
đi, bao gồm cả con kiến!”
Lăng Mục Dương không nhịn
được cười như điên, Nghiêm Dịch
Trạch bị anh nói dở khóc dở cười,
nhưng vẫn là nửa thật nửa cười nói,
“Đang có ý định này!”
Lăng Mục Dương thiếu chút nữa
bị anh làm cho nghẹn chết, cười đến
mức không mở mắt ra được.
Chờ đến khi anh cười xong thì
Nghiêm Dịch Trạch đã đi đến cửa quán
bar, anh nhìn bóng lưng của Nghiêm
Dịch Trạch lắc đầu cười cười, “Ôi người này…
Trên đường trở về, La Kỳ không
chắc chắn hỏi, “Cậu chủ, anh thật
muốn làm bạn với Lăng Mục Dương?”
“Nếu mà anh ta không có mục
đích gì khác thì kết bạn cũng không
sao! Dù sao tình huống hiện tại cũng
không quá lạc quan, anh ta có thể trở
thành một trợ giúp lớn cho tôi! La Kỳ, đi
điều tra kỹ càng anh ta đến Nhuận
Thành làm gì, nhớ không được để anh
ta biết.”
Con người thâm thuý của anh
nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ tự
lầm bẩm, “Hi vọng chúng ta sẽ không
là kẻ thù!”
Lúc anh đẩy cửa vào phòng đã
gần 12 giờ đêm, Tần Di đã tắt ti vi,
đang ngồi ở đầu giường không yên
lòng loay hoay điện thoại, thấy anh trở
về để điện thoại xuống vén chăn lên
chạy vào nhà vệ sinh.
“Em đi đâu đấy?” Nghiêm Dịch
Trạch tò mò hỏi, Tần Di quay đầu cười
cười, “Em đi mở nước tắm cho anh,
anh ngồi đợi chút! Xong ngay đây!”
“Không cần đâu em lên giường
nằm đi, việc nhỏ thế này để anh tự
làm!”
Nghiêm Dịch Trạch ôm vai cô cười
nói.
“Nhưng em là vợ anh, đây đều là
việc em nên làm!” Tần Di cười cười,
con ngươi bỗng nhiên ảm đạm,
“Huống hồ những chuyện khác em
cũng không giúp được, còn làm loạn
“Đồ ngốc, em ở bên cạnh anh đã
là sự giúp đỡ lớn nhất!” Nghiêm Dịch
Trạch ôm lấy cô rồi hôn lên trán cô, dắt
lấy tay cô kéo vào phòng vệ sinh.
“Anh làm gì đấy?” Tần Di bị anh
túm căn bản không làm gì được tò mò hỏi.
“Tắm cùng anh! Hôm nay chúng
ta tắm uyên ương!”
Tắm uyên ương? Anh điên rồi?
Nghe anh nói thế cô chỉ biết há
mồm, nửa ngày cũng không biết anh
đang nói đùa hay nghiêm túc.
nhưng Nghiêm Dịch Trạch căn
bản không quan tâm, anh kéo cô vào
rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Chẳng mấy chốc, có tiếng nước
chảy trong phòng tắm, kèm theo tiếng
thở dốc…
Đêm nay, Tần Di không nhớ hai
người đã làm bao nhiêu lần, chỉ mơ hồ
nhớ lúc cô vừa nhắm mắt lại, trời đã
tảng sáng.
Hai người ở nhà ân ái triền miên,
nhưng cũng có một người cả đêm lăn
lộn khó ngủ. Sáng sớm mất ngủ lại bị
một tràng tiếng gõ cửa đánh thức,
người đến là Âu Nhược Lan.
“Chị Lâm, chị tối qua không ngủ
được sao?”
“Có chút mất ngủ, có chuyện gì
không? Lăng Lâm sốt ruột hỏi, xoa xoa
cái đầu lảo đảo của mình.
“Cậu Nghiêm bên kia đã tra ra
Vân Hạ, chúng ta khoanh tay đứng
nhìn hay giúp cô ta một tay?“ Âu
Nhược Lan không chắc chắn hỏi.
Lăng Lâm mặt lạnh liếc Âu Nhược
Lan một cái có chút không kiên nhẫn
nói, “Chuyện này mà còn cần tôi dạy cô?”
“Tôi hiểu ý của cô nhưng chuyện
này có chút không đáng, làm không tốt
cậu Nghiêm sẽ hoài nghi chúng ta!”
“Chỉ cần không để lại sơ hở thì
không cần lo lắng!”
Lăng Lâm thoải mái nhìn cô khóe
miệng lạnh lẽo nhếch lên, “Vân Hạ vẫn
còn giá trị lợi dụng, bây giờ chưa phải
lúc bỏ rơi cô ta!”
“Tôi rõ rồi, chị Lâm! Tôi lập tức đi
sắp xếp!”
“Nhược Lan, cô phải nhớ kỹ bảo
vệ Vân Hạ là bảo vệ chúng ta, tôi
không muốn cho mọi người biết rằng
mọi thứ đều do tôi thao túng ở đằng sau
Lăng Lâm nói xong phất tay để Âu
Nhược Lan rời đi, lúc này mới vén chăn
lên đi đến cửa sổ duỗi lưng một cái,
nhìn về phía mặt trời mọc ở phía đông,
cười lạnh nói, “Dịch Trạch, em xem anh
còn bảo vệ cô ta được bao lâu! Có thể
bao dung đến mức nào!”