Trình Xuyên trần như nhộng quỳ trên mặt đất, trên cổ đeo chiếc chocker mà Bạc Hải tặng, đầu dây còn lại tất nhiên là do Bạc Hải cầm trong tay dắt đi. Tay kia của hắn cầm một cây gậy chọc mèo giỡn với Trình Xuyên. Phần đầu cây gậy chọc mèo kia có một nhúm lông tơ trắng, vừa đụng tới người Trình Xuyên đã làm cậu ngưa ngứa, Bạc Hải lại không chịu buông tha, còn cố tình cọ nhè nhẹ vào đầu v* cậu làm cả người k1ch thích đến mức run lên.
“Báo con, nói cho tôi biết.” Bạc Hải giật đầu dây xích trong tay vang lên tiếng lạch cạch, Trình Xuyên bị kéo lại càng gần hơn: “Cậu chuẩn bị cho trận đấu kia đến đâu rồi?”
“Còn chưa quyết định.” Trình Xuyên cúi đầu, lười biếng dựa vào đùi Bạc Hải: “Huấn luyện viên nói trường chúng ta chỉ có thể chọn hai người để tham gia đánh đơn, một nam một nữ, vì thế phải qua được vòng tuyển chọn của trường đã, nếu không được chọn thì chỉ có thể tham gia đánh đôi.”
Bạc Hải hỏi: “Cậu có thể được chọn không?”
Trình Xuyên gật đầu không chút do dự: “Tôi có thể.”
Bạc Hải thích nhất dáng vẻ này của Trình Xuyên, yêu thích không buông tay mà kéo người vào lòng. Trình Xuyên thuận thế dựa sát vào ngực hắn, vòng tay ôm lấy hông hắn: “Nếu tôi được chọn, ngài có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không?”
Bạc Hải nhíu mày, không ngờ lá gan của Trình Xuyên lại lớn như vậy, đã biết đòi được thưởng rồi. Nhưng hắn cũng biết Trình Xuyên thích tennis đến mức nào, coi trọng cuộc thi lần này tới mức nào, dùng nó để cổ vũ Trình Xuyên cũng đáng giá. Bạc Hải cười hỏi: “Yêu cầu gì?”
“… Không nói trước.” Không hiểu sao Trình Xuyên hơi đỏ mặt: “Tóm lại là nó không quá đáng với ngài.”
“Được.” Bạc Hải gật đầu đồng ý, giơ ngón út lên trêu Trình Xuyên: “Có cần móc tay không?”
Trình Xuyên hơi xấu hổ, cảm thấy như vậy có chút ngây thơ, cậu nhìn ra được Bạc Hải làm vậy vì muốn cậu vui vẻ. Nhưng cậu rất coi trong ước định này, khẽ cắn môi một cái vẫn móc tay, ánh mắt nhìn Bạc Hải sáng ngời: “Ngài nói được phải làm được.”
“Cho cậu mặt mũi.” Bạc Hải bật cười, tét một cái thật mạnh lên mông Trình Xuyên, giọng nói lại không có gì giống tức giận: “Lần đầu tiên thấy cún con muốn đòi xương của tôi.”
Buổi tối Bạc Hải mang Trình Xuyên đến tham gia một bữa tiệc được tổ chức ngay tại tầng cao nhất này, người không nhiều lắm, cả chủ và nô cộng lại cũng chỉ có ba mươi mấy người. Bữa tiệc này mỗi năm tổ chức một lần, chỉ có dom và sub ở tầng cao nhất như bọn họ mới có thể tham gia, xem như là quan hệ hữu nghị có tính chất tư nhân. Trên tầng cao nhất này có tổng cộng hai mươi mốt dom, có vài người đã lui giới, hàng năm tụ tập cũng không đầy đủ, Bạc Hải cũng vì đã lui giới mà hai năm nay chưa tham gia.
Trình Xuyên vừa bước vào đã cảm thấy câu nệ, mười mấy dom đứng đầy sảnh, khí tràng cũng không nhỏ, vừa nhìn đã biết đều là nhân vật quyền quý, khí chất người thượng vị lộ ra rất rõ ràng. Cũng may Bạc Hải rất săn sóc, luôn nắm tay cậu không buông, bất luận là hắn trò chuyện hay uống rượu cùng người khác, Trình Xuyên đều yên lặng ở bên cạnh lắng nghe. Mấy vị dom tỏ ra vô cùng hứng thú với Trình Xuyên, nhìn vài lần rồi trêu ghẹo Bạc Hải: “Cuối cùng cũng có người lọt được vào mắt cậu rồi.”
Bạc Hải chỉ cười mà không nói.
Trình Xuyên đi theo cũng uống không ít rượu, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Bạc Hải nhìn thấy cậu không có tâm trạng, vỗ nhẹ lưng cậu hỏi: “Khó chịu sao? Không cần luôn đi theo tôi, ra ngoài hóng gió đi.”
Trình Xuyên quả thật không mấy thoải mái, tửu lượng cậu rất bình thường, hôm nay lại uống nhiều quá mức. Trình Xuyên gật đầu, Bạc Hải lại đưa cho cậu mấy món điểm tâm, đẩy đẩy: “Đi đi.”
Trình Xuyên bước qua đại sảnh, đẩy cửa sân thượng ra, bên ngoài đã có mười mấy người đứng đó. Trình Xuyên không để ý, tìm một góc yên tĩnh, dựa vào lan can ăn điểm tâm ngọt, gió đêm thổi qua làm cảm giác hơi choáng của cậu cuối cùng cũng tan đi một chút.
“Này!”
Phía sau truyền đến một tiếng gọi, Trình Xuyên cau mày quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một gương mặt kiêu căng. Người nọ dung mạo thượng thừa, giơ tay nhấc chân đều mang lại cảm giác hơn người thường. Trình Xuyên nhìn vài giây mới nhận ra mình từng gặp người này rồi, chính là tên nói chuyện với Bạc Hải ngoài cửa hôm đó, tên là Không Thanh. Cậu không có lòng dạ nào nói chuyện với người xa lạ, sau khi nhìn ra thì lại quay đầu đi, không muốn để ý đến anh ta.
Không Thanh đến gần hơn một chút, nhìn chocker trên cổ Trình Xuyên, ý cười hơi phai nhạt: “Bạch Liễm cho cậu xích chó à?”
Trình Xuyên tiếp tục cúi đầu ăn, không đáp lời.
Không Thanh thấy Trình Xuyên không để ý đến mình, sắc mặt hoàn toàn khó coi. Anh ta châm thuốc lên hút, quái gở châm chọc: “Một con chó thôi cũng học được cách bày ra vẻ mặt này nọ với người khác.”
Trình Xuyên không muốn rước phiền phức về cho Bạc Hải, trước đó 137 đã cảnh cáo cậu là ai ai trên tầng đỉnh này cũng là nhân vật lớn không thể trêu vào, nếu nói sai gì đó thì sẽ đắc tội với người ta, Bạc Hải sẽ phải giải quyết hậu quả. Nhưng người đàn ông tên Không Thanh này lại nhiều lần khiêu khích cậu, lần đầu gặp cậu cũng là vẻ mặt này, rõ ràng là đang kiếm chuyện. Tính tình Trình Xuyên vốn dĩ đã kém, bị châm chọc vài lần đã sớm không còn kiên nhẫn, sắc mặt u ám nhìn Không Thanh, ngữ khí không kiên nhẫn: “Mẹ mày đầu óc mày có vấn đề hay là bị thần kinh vậy? Có bệnh thì đi chữa, đừng có đến chỗ bố mày diễu võ dương oai.”
Không Thanh ở trong giới thượng lưu đã lâu, đại khái là chưa từng nghe thấy ngôn ngữ chợ búa, nói chuyện th0 tục như vậy, tức không chịu được, lại hoàn toàn không biết mắng trả thế nào. Mắt thấy Trình Xuyên chiếm thế thượng phong, trong đầu Không Thanh khẽ động, dẫm đúng chỗ đau của Trình Xuyên: “Đừng quá coi trọng mình, trên tay Bạch Liễm còn đeo nhẫn của Tử Linh đấy, cậu là cái thá gì, còn dám giương nanh múa vuốt ở đây.”
Trái tim Trình Xuyên trầm xuống. Đúng thật là trên ngón áp út của Bạc Hải vẫn đeo một chiếc nhẫn, điều này cậu biết. Cậu vẫn cảm thấy kỳ lạ, Bạc Hải không phải là người thích mang đồ trang sức, trên người gần như không đeo món nào, chỉ có đúng một chiếc nhẫn này. Không phải là Trình Xuyên chưa từng tò mò, ngay cả hỏi cậu cũng không dám hỏi, rất vượt quá bổn phận, cậu không có tư cách này. Nhưng mà cậu vẫn mơ hồ cảm thấy nó có chuyện xưa, ý nghĩa của nó với Bạc Hải dường như không bình thường. Cậu sợ nghe được đáp án, sợ suy đoán của mình sẽ được chứng thực. nhưng bất luận là thế nào, Trình Xuyên cũng không muốn thảo luận vấn đề này với một người xa lạ, liếc Không Thanh một cái rồi quay mặt đi.
Không Thanh thấy Trình Xuyên không nói lời nào, biết là cậu để bụng, hừ lạnh một tiếng tiếp tục tự kể: “Cậu có biết tại sao Bạch Liễm cô đơn hai năm không? Là bởi vì Tử Linh đã chết, cậu ta cần chữa thương, chiếc nhẫn kia là Tử Linh tặng cậu ta. Một người đã mất hai năm nhưng vẫn còn đeo nhẫn, cậu nói xem như vậy là có ý gì? Trong lòng cậu ta có người rồi, đừng si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền nữa.”
Từng câu từng chữ của Không Thanh đều như dẫm nát trái tim Trình Xuyên, làm cậu hoàn toàn bị chọc giận. Nhưng đồng thời cậu cũng sinh ra cảm giác vô lực sâu sắc, giống như việc tức giận cũng là sai lầm, cũng không có lý do để tức giận. Trình Xuyên không muốn nghe thêm câu gì nữa, lạnh lùng đẩy cửa muốn vào trong, trước khi đi còn châm chọc: “Đồ bà già nhiều chuyện.”
Không Thanh tức điên, giọng nói đột nhiên cao hơn làm tất cả những người đứng ngoài sân thượng đều nhìn sang: “Bạch Liễm cũng chỉ chơi đùa cậu thôi, trừ Tử Linh ra thì chưa để sub nào ở bên mình quá nửa năm, cậu tự về mà suy nghĩ đi!”
Trình Xuyên đóng sầm cửa lại, tiếng ồn ào của đại sảnh ăn uống linh đình lại bao quanh cậu. Huyệt thái dương cậu đột nhiên phát đau, rõ ràng là vừa ăn mấy món điểm tâm ngọt mà hiện giờ trong miệng lại đầy vị rượu đắng. Tâm tình Trình Xuyên kém tới cực điểm, không hiểu sao lại cảm thấy phiền não, ném chỗ điểm tâm còn lại vào thùng rác cho hả giận, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn nôn. Cậu thấy Bạc Hải đang trò chuyện với người khác ở phía xa xa, khóe miệng kéo ra nụ cười yếu ớt, dáng vẻ vô cùng ôn hòa. Móng tay Trình Xuyên đã đâm vào da thịt, mà bản thân cậu vẫn nắm chặt tay giống như không hề cảm nhận được đau đớn.
Trình Xuyên chỉ là một con chó của Bạc Hải, không khác gì những con chó khác của Bạc Hải. Cậu đã sớm hiểu được điều này, cũng không hi vọng mình ghen tuông, dùng dục v0ng bi3n thái để trói buộc Bạc Hải. Bạc Hải không thuộc về cậu, cũng không nên thuộc về cậu. Bạc Hải cho cậu cảm giác đau đớn, sung sướng và vui vẻ, cho đến giờ vẫn là cho từ một phía. Cậu đã cho Bạc Hải cái gì? Cậu có thể cho Bạc Hải cái gì? Xuất thân, tính cách, cáu kỉnh của cậu, cái nào cũng kém xa những sub ở nơi này, bọn họ mặc tây trang xa xỉ, cụp mắt đi phía sau dom của mình, một bộ có thể quỳ xuống chịu đánh bất cứ lúc nào. Bạc Hải thường xuyên nói cậu không nghe lời, khó dạy dỗ, không hoàn thành được yêu cầu của hắn, làm người thì thất bại từ đầu tới chân, ngay cả làm chó cũng chưa chắc đã đủ tiêu chuẩn.
Trình Xuyên chưa từng hỏi những chuyện trước kia của Bạc Hải, Bạc Hải cũng chưa từng tự nhắc tới. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên Tử Linh, nhưng nhẫn thì ngày nào cậu cũng nhìn thấy. Trừ lúc vả miệng trừng phạt Bạc Hải có tháo nhẫn ra để tránh làm cậu bị thương thì thời gian còn lại vẫn luôn đeo nhẫn trên tay. Thậm chí Trình Xuyên còn nhìn thấy Bạc Hải tháo nó ra cẩn thận lau chùi không phải chỉ một lần. Người kia mới là người chân chính ở trong tim Bạc Hải, cậu không thể nào sánh được, bởi vì người ấy đã chết, cho nên cả đời này cậu cũng không thể nào sánh được bằng. Cho dù thật sự có người có thể chữa lành vết sẹo trong tim Bạc Hải thì người đó cũng không phải là cậu. Cậu quá đỗi bình thường, cũng quá kém cỏi.
Trình Xuyên có thể được Bạc Hải chọn làm sub đã là cái bánh từ trên trời rơi xuống, cậu không có tư cách yêu cầu bất kỳ điều gì.
Trình Xuyên cắn chặt khớp hàm, trái tim như bị cắt một miếng lớn, cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, bụng đầy chua xót.
Trình Xuyên không thoát khỏi được si tâm vọng tưởng không thực tế, cậu muốn giữ lấy sao băng trong lòng bàn tay, muốn khóa mặt trời lại để nó chỉ tỏa sáng cho một mình cậu.
Cậu là tù nhân của Bạc Hải, trốn không thoát, tránh không thoát.
Hết chương 12