• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau lần điều giáo qua mạng kia, Bạc Hải không hẹn Trình Xuyên lần thứ hai.

Hắn chỉ yêu cầu Trình Xuyên báo cáo hôm nay mình làm gì, gặp ai, nói cái gì, tâm trạng thế nào, tất cả đều phải tổng kết lại rồi báo cho hắn biết vào mỗi tối. Bạc Hải tự thấy yêu cầu này đơn giản, không ngờ tới phiên Trình Xuyên lại trở thành nan đề. Hắn không chỉ một lần thấy Trình Xuyên ngồi trong ký túc xá trầm tư suy nghĩ, vò đầu bứt tai nửa ngày mới gửi sang vài chục từ.

Không trách được Trình Xuyên, cuộc sống của cậu quả thật chỉ có một màu, nhàm chán vô vị. Đi học, tự học, huấn luyện, trừ những thứ đó ra thì không có hoạt động gì khác. Ngày nào cũng viết như vậy thì sợ Bạch Liễm cảm thấy mình không dụng tâm, nhưng thật sự muốn tìm xem hôm nay có chuyện gì khác hôm qua thì cũng quả thực là quá khó.

Bạch Liễm không nói nhiều lắm, Trình Xuyên cũng không phải là người có gan tìm đề tài tán gẫu. Nhưng một tuần trôi qua mà đối phương vẫn không đề cập đến chuyện gặp mặt, Trình Xuyên có chút hoảng hốt. Cậu không biết Bạch Liễm nghĩ gì về mình, là lần trước mình biểu hiện quá tệ làm đối phương không còn hứng thú hay là Bạch Liễm vốn không rảnh nói chuyện này với mình, tất cả cũng chỉ dựa vào suy đoán. Tư liệu về bản thân trước đó gửi lên đã ghi vô cùng đầy đủ tình huống của cậu, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì về Bạch Liễm cả. Không biết tuổi tác, diện mạo, công việc, tính cách, thậm chí ngay cả giọng nói của Bạch Liễm cũng chưa từng được nghe. Điều này làm cho Trình Xuyên luôn rơi vào trạng thái lo âu bất an, luôn cảm thấy mình không nắm bắt được Bạch Liễm.

Rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, một ngày nọ, Trình Xuyên hỏi: “Tôi muốn gặp ngài, có được không?”

Gửi xong tin nhắn, Trình Xuyên siết chặt điện thoại không dám xem tin trả lời. Nếu Bạch Liễm cự tuyệt, dường như cậu không có lý do gì để thuyết phục đối phương cả, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Cậu đường đột hỏi như vậy có lẽ sẽ làm nhiễu loạn nhịp sống bình thường của Bạch Liễm, có lẽ đối phương sẽ không trả lời nhanh, nhưng thật sự là cậu không nhịn được nữa.

Ngoài ý muốn, Bạch Liễm trả lời rất dứt khoát: “Được.”

“Hai giờ chiều thứ bảy, cậu đến địa chỉ này, vào lầu một tìm 137, nói với cậu ta cậu là Trình Xuyên, cậu ta sẽ đưa cậu tới gặp tôi.”

Trình Xuyên đọc được tin nhắn lúc cậu đang tự học ở thư viện, vừa nhìn thấy tin nhắn đã bất giác đứng dậy, chiếc ghế ngã chỏng chơ trên mặt đất gây ra tiếng động lớn làm mọi người xung quanh đều nhíu mày trách móc nhìn qua. Trình Xuyên không nhận ra chút nào, tay nắm chặt điện thoại đi tới toilet, lau mồ hôi trên tay vào quần, trả lời: “Có cần tôi chuẩn bị gì không?”

Bạch Liễm đáp rất nhanh: “Tôi sẽ chuẩn bị.”

Trình Xuyên hít sâu một hơi cất điện thoại, lúc ngẩng đầu đã thấy hai má mình trong gương phiếm đỏ, tim đập vừa nhanh vừa loạn.

Thứ bảy, Trình Xuyên dậy tắm rửa từ rất sớm, thay tây trang xong thì ra ngoài. Địa chỉ Bạch Liễm gửi cách trường học khá xa, phải đi hai chuyến tàu điện, ngồi gần một tiếng đồng hồ mới tới. Một thân tây trang như vậy thật sự rất thu hút ánh nhìn, nhưng Trình Xuyên quanh năm mang gương mặt âm trầm, liếc mắt một cái đã dọa mấy cô gái sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu giả bộ đang nghịch điện thoại. Trong lòng Trình Xuyên thấp thỏm không yên, không rảnh để ý đến những điều phiền lòng này. Cậu bật âm lượng trong tai nghe cao hơn, muốn chính mình bình tĩnh lại.

Câu lạc bộ Scar nằm ở ngoại thành, trước khi tới đây, Trình Xuyên vẫn không nghĩ là nó lớn đến vậy. Từ bên ngoài đi vào đã mất mười phút, xuyên qua một rừng cây rậm rạp mới lộ ra toàn bộ tòa thành kiến trúc kiểu Âu. Tường rào thấp bao quanh quần thể kiến trúc, tường trắng ngói đỏ, tháp nhọn sừng sững chỉ thẳng lên trời xanh. Cho dù Trình Xuyên dốt đặc cán mai không hiểu gì về kiến trúc thì cũng bị khung cảnh này làm chấn động, ngay cả cổng vòm và cửa sổ cũng được khắc hoa văn phức tạp xa hoa. Trình Xuyên thầm cảm thấy may mắn vì mình mặc tây trang chứ không phải là áo sơ mi quần bò, nếu không sẽ rất dọa người.

Trình Xuyên bước vào cửa, nội thất cũng được thiết kế phỏng theo phong cách châu Âu, vừa nhìn đã biết là tác phẩm nổi tiếng. Bên trái có quầy tiếp tân, Trình Xuyên qua đó hỏi: “Ai là 137?”

Trình Xuyên không dùng kính ngữ cũng không nói năng khiêm tốn, người đàn ông mặc trang phục nhân viên phục vụ nhìn cậu một cái, vẫn lịch sự đáp: “Chờ một chút, cậu ấy sẽ quay lại ngay.” Đang nói thì cánh cửa phía sau mở ra, một cậu trai xinh đẹp trắng nõn đi tới, cũng mặc trang phục phục vụ, trên ngực có kẹp bảng tên, trên đó viết số 137. Trình Xuyên đưa cho cậu ta chứng minh thư, nói: “Tôi tên là Trình Xuyên, đến tìm Bạch Liễm.”

Quầy phục vụ rất lớn, xung quanh cũng có không ít người tụ tập. Vốn tất cả mọi người đều đang nói chuyện, Trình Xuyên vừa nói ra lời này, xung quanh nhất thời trở nên im lặng. Mọi người dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Trình Xuyên, điều này làm cậu rất mất tự nhiên. Mấy nhân viên phục vụ cũng ngồi thẳng lưng, xác nhận hỏi: “Là tới tìm ngài Bạch Liễm sao?”

Trình Xuyên không kiên nhẫn gật đầu.

137 cười cười lộ ra má lúm đồng tiền, đi tới ý bảo Trình Xuyên đi theo mình: “Tới đây, tôi dẫn cậu đi.”

Bên trong lâu đài cổ còn giữ lại một chút hiện đại, ít nhất là có thang máy, không cần đi thang bộ. 137 dẫn Trình Xuyên vào thang máy, thấy cậu mím môi như gặp phải đại địch, cười mở miệng an ủi: “Đừng căng thẳng, ngài Bạch Liễm rất dịu dàng.”

Dịu dàng sao? Trình Xuyên không dám xác định. Cậu và Bạch Liễm trao đổi rất ít, lúc Bạch Liễm phạt cậu lại tàn nhẫn không cho cơ hội phản bác, nhưng lúc mua hai món điểm tâm và lúc nói lời chúc ngủ ngon lại vô cùng ấm áp. Trình Xuyên lên mạng cũng hiểu được rất nhiều chuyện trong giới, không ít chủ nhân trừng phạt rất tàn độc, thậm chí có vài M bị đưa thẳng vào bệnh viện. Trình Xuyên khát vọng đau đớn nhưng cũng sợ hãi đau đớn, cậu không biết kết cục của mình sẽ là gì, càng không biết Bạch Liễm có thể cho cậu không, có bằng lòng cho cậu không.

“Phòng của ngài Bạch Liễm ở tầng cao nhất.” 137 nói: “Nhớ rõ số phòng, đừng vào nhầm phòng, trên tầng cao nhất đều là nhân vật lớn, trách tội xuống dưới thì ai trong chúng ta cũng phải chịu phạt.” Nói xong thì cửa thang máy cũng mở, 137 dùng tay cản lại giúp Trình Xuyên, mỉm cười nói: “Tôi sẽ không vào cùng cậu.”

Trình Xuyên “Ừm” một tiếng, tự mình bước ra.

Khác với bên dưới, trên tầng đỉnh này cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào. Cả tầng có khoảng chừng hai mươi mấy phòng được đánh số thứ tự, thoạt nhìn tưởng là phong cách đồng nhất, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện hoa văn trên mỗi cánh cửa khác nhau. Bởi vì ở trên cao nên cửa cũng vừa dày vừa nặng, mang đậm phong cách cổ xưa. Trình Xuyên dẫm trên thảm mềm mại sạch sẽ, đi mỗi một bước trái tim lại càng đập nhanh hơn.

Trình Xuyên dừng lại ở căn phòng số chín, so với những cánh cửa được thiết kế tỉ mỉ khác thì cánh cửa này có vẻ khá đơn giản, gần như là không có màu sắc tươi mới, cũng không có hoa văn thần bí gì, trên đó chỉ khắc một con thiên nga đen, ở giữa có treo một tấm thẻ được làm từ gỗ sưa, bên trên chỉ có hai chữ: Bạch Liễm.

Trình Xuyên dùng tay phải đè ngực lại, lòng bàn tay bị trái tim đập nhanh làm giật mình. Cậu hít sâu vài hơi để bản thân bình tĩnh lại nhưng vẫn không có hiệu quả gì, đứng yên một lát mới khó khăn gõ cửa.

“Vào đi.”

Ngoài dự kiến của Trình Xuyên, đó là một giọng nói rất trẻ tuổi. Cậu vốn tưởng là ít nhất Bạch Liễm cũng đã ngoài ba mươi tuổi, hiển nhiên là đoán nhầm rồi. Trình Xuyên ngày càng căng thẳng, dùng chút lực đẩy cửa vào.

Đối diện với cửa vào là sân thượng, ánh mặt trời chiếu vào làm hơn nửa căn phòng rộng rãi trở nên sáng sủa. Trên sân thượng xếp đầy hoa tươi, có một bàn trà hình tròn trong suốt và một cái ghế làm bằng trúc. Người đàn ông ngồi trên ghế trúc đọc sách, quay lưng về phía cậu, cánh tay tùy ý đặt trên tay vịn, mặc một bộ tây trang trắng thuần. Người ấy cúi đầu lộ ra phần cổ trắng trẻo bóng loáng, vai rất rộng, lưng rất thẳng, tư thái cũng rất thoải mái. Mái tóc mềm mại đen mượt dưới khúc xạ của ánh nắng trở nên bóng hơn, hai chân nhẹ nhàng bắt chéo, giữa giày và ống quần lộ ra mắt cá chân khớp xương rõ ràng. Bóng người ngồi yên lặng như vậy tựa như một bức tranh, giống như sự xuất hiện của người nọ ở tòa thành cổ này là vô cùng hiển nhiên.

Trình Xuyên đi về phía trước hai bước, không biết nên đứng thế nào. Bạch Liễm gấp sách lại để lên bàn, xem chừng là muốn đứng dậy đi tới đây. Có một nháy mắt, Trình Xuyên cảm giác mình như quay về trăm ngàn năm trước kia, vô số ý niệm hiện lên trong đầu, cuối cùng theo bản năng khom người quỳ xuống, cụp mắt không dám nhìn đối phương, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đã đâm sâu vào da thịt gây ra cảm giác hơi đau.

Bạch Liễm hơi dừng lại, sau đó đi về phía Trình Xuyên. Đầu tiên là Trình Xuyên thấy giày da màu đen trơn bóng, sau đó lại thấy ống quần vuông vức hiện lên trước mắt, ánh mắt cậu không dám đảo loạn, chỉ nhìn chằm chằm vào lông tơ màu xám trên thảm. Cậu gần như là không thở nổi, chỉ nghe thấy Bạch Liễm dịu dàng nói: “Trình Xuyên, đứng lên trước đã.”

Trình Xuyên cảm thấy giọng nói kia có vài phần quen thuộc, nhất thời lại không thể bắt kịp ý nghĩ kỳ quái chợt lóe lên trong đầu. Cậu nơm nớp lo sợ đứng dậy, ánh mắt vẫn nhìn xuống dưới không dám làm càn. Lần này cậu thấy ngón tay thon dài của Bạch Liễm, móng tay được cắt rất ngắn và cũng rất sạch sẽ, làn da rất trắng, lộ ra vài mạch máu màu xanh nhạt giao nhau, trên ngón áp út của bàn tay phải còn đeo một chiếc nhẫn được chạm khắc tinh vi. Hình như là Bạch Liễm yên lặng cười cười, lần này ngữ khí nặng hơn một chút: “Ngẩng đầu.”

Trình Xuyên đáp một tiếng, ngẩng đầu lên.

Giây tiếp theo, toàn thân cậu cứng lại, biểu cảm nháy mắt trở nên trống rỗng.

Người đứng trước mặt cậu có khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mắt một mí hẹp dài hơi nhếch lên, sống mũi cao như được điêu khắc, đôi môi hơi mỏng. Dĩ vãng khuôn mặt ấy luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, con ngươi cũng chứa đựng khoan dung và khiêm tốn, chiếc cằm góc cạnh sắc bén, hầu kết rất rõ ràng. Quen thuộc vì đó là người bạn cùng phòng cậu đã ở chung ba năm sớm chiều, xa lạ là bởi vì cậu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như hiện tại trên khuôn mặt ấy: Mi tâm lạnh nhạt và kiêu ngạo, trên mặt không có ý cười, ánh mắt hơi híp lại, tùy ý nhìn chằm chằm mình. Trên mũi là một gọng kính mỏng màu vàng hình hoa hồng, ánh mắt sau thấu kính không giống như đang nhìn người mà giống đang đánh giá đồ vật, lạnh như băng không chút độ ấm. Cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng sắc bén, giống như ánh mắt ngày đó nhìn cậu vậy, không giận tự uy, làm cho bàn tay đang nắm lấy quần của Trình Xuyên lại không tự giác run lên.

Đúng là Bạc Hải.

Trình Xuyên rất khó lý giải được là tại sao Bạc Hải lại ở chỗ này, vì sao lại khác biệt một trời một vực với bộ dáng ôn hòa ngày thường như vậy. Thế mà Bạch Liễm thành danh thời niên thiếu lại là bạn cùng phòng của cậu, còn ngủ ở giường trên cậu, ngày thường là một người tốt bụng an tĩnh không lạnh không nóng. Trình Xuyên có chút phẫn nộ, theo tính tình của cậu hẳn là đã sớm mắng thành tiếng, chỉ vào mũi Bạc Hải chất vấn “Con mẹ nó mày đang đùa giỡn bố mày phải không?”, nhưng đối diện với một Bạc Hải nguy hiểm như vậy, Trình Xuyên vẫn không có lá gan ấy, giống như là bị đóng đinh tại chỗ, không dám nói câu nào.

Đó là Bạc Hải, đồng thời cũng là Bạch Liễm. Là chủ nhân của Trình Xuyên.

Hết chương 6

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK