• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Xuyên mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mộng cậu dùng góc nhìn thượng đế. Bé Trình Xuyên đang nằm trên giường thì bị một trận ồn ào đánh thức, chân trần nhảy xuống giường, bên ngoài phòng khách là tiếng tranh cãi kịch kiệt. Bé hơi sợ, muốn mở cửa ra ngoài xem nhưng lại không với tới tay nắm cửa. Bát bị ném vỡ trên mặt đất, mẹ của bé đang khóc lóc nói cái gì đó. Bé Trình Xuyên nhìn ra bên ngoài qua khe cửa hẹp, chỉ thấy một vũng máu lớn. Đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy máu, thậm chí còn không biết chất lỏng ấy là cái gì, từ đâu ra, nhưng bé thấy trên cổ ba có một vết thương rất sâu, mở to hai mắt nằm trên mặt đất, quần áo đều nhuốm màu đỏ nhưng vẫn không nhúc nhích. Bé bị dọa khóc, cố gắng với tay nắm muốn mở cửa ra, nhưng lại hoàn toàn không thể làm được.

Bé vừa gào khóc vừa liều mạng muốn ra ngoài. Mẹ gào lên tên của bé, bé chưa bao giờ nghe được tiếng chói tai sắc bén như vậy, hoàn toàn tương phản với giọng nói dịu dàng ấm áp ngày thường của mẹ. Tóc mẹ rơi xuống dưới như người bị điên, vẫn không ngừng hô, Xuyên Xuyên, đừng ra đây.

Có một bàn tay thô bạo kéo lê mẹ bé, bé nhận ra đó là anh trai thường đến làm khách nhà mình. Trên tay anh trai kia cầm dao, giống như ác ma vừa đi ra từ địa ngục, dùng dao đâm vào bụng mẹ, hai tay bóp cổ của mẹ, điên cuồng mà gào lên: “Không phải các người là người tốt sao? Vì sao không cho tôi tiền?!” Anh ta cười lên vừa dữ tợn vừa hung ác, đè nặng lên thân thể của mẹ, trên trán nổi đầy gân xanh, ngón tay cắm sâu vào da thịt ấm áp, mãi đến tận khi mẹ không còn giãy giụa nữa mới ngừng lại.

Anh ta cất tiếng cười to, cười xong lại khóc rống lên. Ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân và tiếng đập cửa, hai tay anh ta run rẩy kịch liệt, lo lắng đi lại hai vòng quanh phòng khách để lại dấu chân màu đỏ nhợt nhạt, sau đó đột nhiên buông mình nhảy từ lầu sáu xuống!

Dường như Trình Xuyên cũng cảm nhận được cảm giác không trọng lực, hai chân co rúm lại một chút, tỉnh lại từ cơn ác mộng. Cậu thở hổn hển ngồi bật dậy, tim đập loạn nhịp trong chốc lát, hai tay che mặt lặng lẽ khóc.

Cậu luôn tự huyễn hoặc mình, rằng lúc đó mình quá nhỏ, không nhớ rõ sự việc kia. Nhưng trên thực tế, tất cả đều là tự lừa mình dối người, những hình ảnh ấy, thanh âm ấy, vũng máu ấy, tiếng kêu thảm thiết ấy của mẹ, tiếng hít thở không thông và sắc mặt đỏ bừng khi ấy của mẹ, tất cả cậu đều nhớ rõ rõ ràng ràng, chưa từng quên đi. Ác mộng chỉ tìm đến cậu vào đêm khuya, làm cậu một lần lại một lần trải qua đau đớn tê tâm liệt phế, thừa nhận sự thương hại, thổn thức thở dài từ miệng người khác. Trách nhiệm mà cậu phải gánh trên lưng quá khắc khổ, nặng tới mức đè cậu không thở nổi, đã quen đơn độc một mình, kết quả từ tận xương tủy vẫn sợ hãi cảm giác cô độc và mất đi.

Cửa bị mở ra, Trình Xuyên ngây ngốc ngẩng mặt lên, nước mắt vẫn còn đang chảy, tay chân vô cùng lạnh lẽo.

Bạc Hải bước tới ôm người vào lòng, dùng sức vu0t ve lưng cậu, giọng nói cũng dịu dàng: “Mơ thấy ác mộng sao?”

Trình Xuyên lấy lại tinh thần, rầu rĩ hỏi: “Tôi đã nằm bao lâu rồi?”

“Hơn một ngày.” Bạc Hải nghiêng đầu hôn cổ Trình Xuyên, trên môi dính một ít nước mắt: “Có đói không?”

Trình Xuyên im lặng một lát, khàn giọng nói: “Tôi muốn uống nước.”

“Được,” Bạc Hải dùng sức ôm cậu một chút rồi mới buông tay, đứng dậy: “Tôi đi rót nước cho cậu.”

Trình Xuyên nhìn theo bóng dáng Bạc Hải, lúc này mới có cảm giác chân thật. Cậu nhìn chằm chằm động tác rót nước của Bạc Hải, đột nhiên hỏi: “Danh ngạch kia cho Khưu Hãn rồi sao?”

Thậm chí ngữ khí còn rất bằng bằng, không giống câu nghi vấn chút nào, giống như người hôm qua điên lên không phải là cậu. Động tác trên tay Bạc Hải hơi khựng lại một chút, không lập tức trả lời. Hắn cầm lấy cốc nước ấm, ngồi cạnh giường đưa tới bên miệng Trình Xuyên: “Há miệng.” Trình Xuyên vươn tay muốn cầm lấy cốc nước lại bị Bạc Hải né tránh, kiên trì muốn đút cậu uống nước. Cậu chỉ có thể ngửa đầu uống mấy hớp, sau đó lắc đầu: “Không uống nữa.”

Bạc Hải buông cốc nước xuống, xốc chăn lên chui vào ổ chăn. Hắn kéo Trình Xuyên nằm xuống, mặt đối mặt, nhìn Trình Xuyên với ánh mắt dịu dàng. Trên mặt Trình Xuyên còn có vết thương; trên mũi có chỗ bị trầy da; trên mặt có hai chỗ sưng lên, thậm chí còn chuyển sang màu tím rồi; bên miệng cũng có vết thương rất nhỏ. Trong lòng Bạc Hải vô cùng đau đớn, lại vẫn cười ôn hòa, vu0t ve vành tai Trình Xuyên: “Cậu còn muốn không? Nếu cậu muốn thì chính là của cậu, tôi lấy giúp cậu.”

Ánh mắt Trình Xuyên lướt qua bả vai Bạc Hải, nhìn chằm chằm rèm cửa sổ bị gió thổi đến thất thần. Bạc Hải không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đá án, sờ tai sờ cổ Trình Xuyên không biết chán, giống như là sờ mãi không đủ. Một lúc lâu sau, Trình Xuyên mới mở miệng đáp: “Tôi không cần.”

“Được.” Dường như Bạc Hải cũng không ngạc nhiên, ghé sát vào hôn lên miệng vết thương trên mũi Trình Xuyên: “Quá bẩn thỉu, không xứng với cậu.”

Kế tiếp là một khoảng lặng không ai nói gì. Một người thì ngẩn ra, một người thì nhìn người đang ngẩn ra, hô hấp đều đều đan xen cùng một chỗ, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng xe ngoài cửa sổ. Biàn tay Bạc Hải phủ lên bàn tay Trình Xuyên, hai chân lại chạm vào chân Trình Xuyên, nhíu mày: “Lạnh không? Trên người cậu rất lạnh.”

Mưa thu rả rích không ngừng, đúng thật là có hơi lạnh. Bạc Hải kéo chăn, nửa ngồi dậy phủ chăn kín người Trình Xuyên, sau đó lại nằm xuống ôm lấy thắt lưng cậu, kéo cậu vào gần mình hơn một chút, thân thể hai người tiếp xúc thân mật cùng một chỗ. Trình Xuyên cảm thấy có chút không được tự nhiên, lúc này mới nói: “Tôi không lạnh.”

“Không lạnh cũng đừng cử động.” Bạc Hải dùng thêm sức: “Để tôi ôm một lát.”

Trình Xuyên im lặng, không lùi về sau nhưng cũng không xích lại vào ngực hắn nữa, chỉ tùy ý để Bạc Hải ôm.

Bàn tay Bạc Hải luồn vào trong vạt áo Trình Xuyên, vu0t ve tấm lưng bóng loáng của cậu. Trình Xuyên hơi cong người, Bạc Hải có thể chạm đến xương cánh bướm, mở bàn tay ra nhẹ nhàng vu0t ve. Hắn nhìn thấy ánh mắt Trình Xuyên mờ mịt, nhẹ giọng hỏi: “Trước đó muốn tôi thưởng cái gì? Muốn cái gì tôi cũng cho cậu.”

Lông mi Trình Xuyên run rẩy: “Không quan trọng nữa.”

Lúc Trình Xuyên đưa ra yêu cầu này, vốn là cậu muốn một cái hôn, một cái hôn đúng nghĩa chứ không phải là thương yêu hay an ủi. Sau khi bị Không Thanh chọc giận ở bữa tiệc ấy, Trình Xuyên lại muốn xin được l4m tình với Bạc Hải, l4m tình vừa nồng cháy lại vừa dịu dàng. Nếu Bạc Hải chưa từng lên giường với sub nào, như vậy cho dù trong lòng hắn có người khác, Trình Xuyên cũng muốn được làm sub đặc biệt nhất trong lòng hắn, cho dù sau này hai người mỗi người đi một ngả thì cậu cũng sẽ để lại một nét bút vừa dày vừa đậm trong lòng Bạc Hải. Cậu liều mạng muốn danh ngạch thi đấu toàn quốc kia chẳng qua cũng chỉ vì muốn Bạc Hải coi trọng cậu hơn, thuận lý thành chương đưa ra yêu cầu được voi đòi tiên của cậu. Cho dù huấn luyện viên luôn miệng nói là dù cậu có thắng cũng không có tác dụng gì, danh ngạch đã quyết định sẵn rồi, thì Trình Xuyên vẫn cứng đầu không chịu thua, muốn dựa vào chính sức lực của mình cố gắng một phen.

Nhưng cậu quá ngây thơ, ảo tưởng dù sao cũng chỉ là ảo tưởng, là lâu đài cát, là hoa trong gương, là trăng trong nước, là thứ mà đồ thấp kém như cậu không bao giờ có được. Cậu chỉ lo mơ mộng, nhưng lại quên là một số người không hề có tư cách nằm mơ. Cậu không thể nào khóa mặt trời lại được, bởi vì cậu vốn sinh ra từ trong đêm tối, đoàn tụ sum vầy là thứ thuộc về người khác, từ trước đến nay vẫn chưa từng thuộc về Trình Xuyên cậu.

Bạc Hải nhìn thần sắc như tro tàn của Trình Xuyên, ánh mắt hắn sáng rực, ngữ khí lại đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Trình Xuyên, cậu còn nhớ quy củ của tôi không?”

Trình Xuyên ngẩn ra: “… Còn nhớ.”

“Còn nhớ thì đọc lại một lần.” Bạc Hải nói: “Điều thứ hai, tôi đã nói cái gì?”

“Tín nhiệm lẫn nhau, ỷ lại lẫn nhau.” Yết hầu Trình Xuyên nghẹn lại, ánh mắt hơi ướt: “Có thắc mắc thì phải tới hỏi ngài, có khó khăn thì phải nhờ ngài giúp đỡ.”

Bạc Hải nghe xong thản nhiên hỏi lại: “Trình Xuyên, cậu đã làm được chưa?”

Trình Xuyên nhắm mắt lại cố kìm nước mắt, đợi đến khi hơi khôi phục lại chút bình tĩnh mới mở to mắt, được ăn cả ngã về không: “Nhưng tôi đã vượt quá giới hạn rồi.”

“Chó con ngốc.” Bạc Hải thở dài, giọng nói rất nhẹ: “Cậu biết giới hạn ở đâu sao?”

Trình Xuyên sửng sốt một lát, lẩm bẩm: “Ngài, ngài có ý kia phải không? Ngài nói như vậy tôi sẽ hiểu sai ý.”

Bạc Hải không trả lời, rút tay ra khỏi chăn, gỡ nhẫn trên tay xuống. Trình Xuyên dõi theo động tác của hắn, cũng không dám nhìn chiếc nhẫn lóe ánh sáng bạc kia, tránh tầm mắt đi. Bạc Hải cầm nhẫn, hỏi Trình Xuyên: “Có phải hôm đó Không Thanh nói với cậu về chuyện chiếc nhẫn này không? Bên cạnh có người nghe được nên nói cho tôi biết, tôi mới biết cậu đang giận dỗi cái gì.”

“Xin lỗi.” Khóe mắt Trình Xuyên ươn ướt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi không nên quản quá nhiều chuyện của ngài, tôi chỉ, chỉ…”

“Lúc nghe được chuyện này, quả thực tôi đã tức giận.” Những lời này của Bạc Hải vừa thốt ra, sắc mặt Trình Xuyên thoáng cái đã trắng bệch. Bạc Hải nhéo thắt lưng Trình Xuyên một cái, ý muốn cậu thả lỏng một chút: “Trình Xuyên, điều quan trọng nhất giữa chủ và nô là tin tưởng, cậu không nên bị người ngoài làm ảnh hưởng. Nếu cậu có nghi ngờ thì hẳn là nên hỏi tôi, có phẫn nộ thì hẳn là nên ph4t tiết với tôi, chứ không phải tự mình giữ nó trong lòng đến khó chịu, còn to gan lớn mật dám chiến tranh lạnh với tôi.”

Nước mắt Trình Xuyên rơi xuống ướt gối: “Tôi không có chiến tranh lạnh với ngài.”

“Còn cãi nữa thì tôi tét mông cậu.” Tuy rằng ngoài miệng Bạc Hải nói vậy nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Trình Xuyên, tôi cho cậu một cơ hội nữa, muốn hỏi gì thì hãy hỏi ngay bây giờ, giấu diếm cái gì cũng thẳng thắn ngay bây giờ. Nếu không chỉ dựa vào những biểu hiện gần đây của cậu, cậu không nên nằm trên này mà là nên cột vào hình giường chịu đánh.”

Trình Xuyên vẫn đang lau nước mắt, đôi mắt khóc hai lần đã hơi sưng đỏ, vừa khô vừa khó chịu. Cậu khóc một lúc lâu vẫn chưa nói gì, Bạc Hải ở bên cạnh im lặng chờ đợi, cuối cùng mới dần dần ngừng khóc. Trình Xuyên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng đến khi Bạc Hải cho cậu cơ hội để hỏi thì lại không hỏi ra miệng được. Tử Linh là ai? Nhẫn ở đâu ra? Tử Linh chết như thế nào? Ngài và Thanh Không có quan hệ gì? Trong đầu Trình Xuyên loạn như tơ vò, cuối cùng trong lúc hoảng hốt lại bật thốt ra: “Ngài… ngài có thể kể cho tôi nghe những việc xảy ra trước kia không?” “Không thể kể cũng không sao.” Trình Xuyên rất cẩn thận nói: “Như bây giờ cũng rất tốt.”

Hết chương 14

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK