• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Bạc Hải thấy Trình Xuyên mặc tây trang.

Trình Xuyên là thành phần chủ lực của đội tenis của trường, là vận động viên cấp hai của quốc gia, đại diện cho trường học tham gia mấy trận đấu cấp tỉnh đều giành được giải thưởng. Phần lớn thời gian Trình Xuyên đều luyện tập ở câu lạc bộ, ngày nào cũng có ba bộ đồ đúng chuẩn trai thẳng, chưa từng ăn mặc như thế này bao giờ. Bạc Hải nhìn Trình Xuyên từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện Trình Xuyên còn húi đầu cua, đường nét ngũ quan anh tuấn vô cùng bắt mắt, đôi mắt tựa kiếm quang sắc bén.

Thật ra bộ tây trang này không phải là phong cách của Trình Xuyên, cậu tựa hồ phù hợp mặc đồ vận động đánh bóng ở sân bóng hơn. Nhưng dáng người chuẩn thì mặc cái gì cũng đẹp, chân dài vai rộng, vừa gầy lại vừa cao, có vài phần khí chất thanh thuần cấm dục so với ngày thường. Trình Xuyên không chú ý ăn mặc, ở ký túc xá thường mặc áo cộc để lộ cánh tay, Bạc Hải biết thân thể giấu bên dưới bộ quần áo này mê người đến cỡ nào.

Bạc Hải yên lặng đóng cửa rồi vào phòng, cười xin lỗi, khuôn mặt nhu hòa: “Xin lỗi, tôi không biết cậu ở trong, cậu không sao chứ?”

Trình Xuyên giống một con gà chọi, rõ ràng vẫn còn đang nổi nóng. Nhưng thử quần áo bị bạn cùng phòng quan hệ không tốt lắm bắt gặp có chút xấu hổ, Trình Xuyên không muốn tiếp tục tình trạng này nữa, vì thế quay đầu ra chỗ khác c0i đồ, không để ý đến Bạc Hải nữa.

Bạc Hải thấy vậy cũng không tức giận, bỏ cuốn sách vừa cầm về từ thư viện xuống, đeo kính lên nhìn. Hắn liếc thấy Trình Xuyên c0i tây trang ra, cẩn thận treo vào móc áo rồi để vào trong tủ đồ, ngay cả động tác đóng cửa tủ cũng rất nhẹ nhàng, giống như sợ quần áo bị nhàu. Bạc Hải cảm thấy có chút buồn cười, lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Triệu Quảng Kích.

“Gửi cho tôi Wechat của Trình Xuyên đi.”

Triệu Quảng Kích trả lời rất nhanh: “Được, hai người gặp mặt sao?”

Bạc Hải vẫn bảo vệ đời sống riêng tư rất tốt, Triệu Quảng Kích là người phụ trách hiện tại của Scar, quan hệ thậm chí có thể nói là rất tốt nhưng cũng không biết chuyện hắn học ở đại học A, càng không biết Trình Xuyên là bạn cùng phòng của hắn. Bạc Hải cũng không định nói cho Triệu Quảng Kích biết, trả lời lại: “Vẫn chưa, điều giáo qua mạng trước đã.”

Triệu Quảng Kích không hỏi nhiều nữa, biết là Bạc Hải không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình nên trực tiếp gửi tài khoản Wechat của Trình Xuyên sang, thuận tiện trêu chọc một câu: “Cậu ta thật sự được chọn làm bao nhiêu sub vì cậu mà suy sụp đấy.”

Bạc Hải không trả lời.

Wechat này của hắn chuyên dùng để giao thiệp với người trong giới, không dùng để liên lạc với ba mẹ hay bạn học. Bạc Hải thêm Wechat của Trình Xuyên, phần thông báo kết bạn viết hai chữ “Bạch Liễm”. Sau khi gửi xong, hắn tắt điện thoại rồi bỏ vào trong túi, chuyên tâm đọc sách.

Giường của Bạc Hải nằm ở bên trên giường Trình Xuyên, buổi tối trèo lên giường vừa vặn nhìn thấy Trình Xuyên mở điện thoại lên xem. Thanh niên vốn đã hơi buồn ngủ, cau mày lơ đãng mở điện thoại ra, tùy tiện lướt vài cái. Không biết là nhìn thấy cái gì mà Trình Xuyên đột nhiên ngồi thẳng dậy, tư thái giống như đang chờ quân địch, biểu tình nghiêm túc tựa vào đầu giường, ngồi xếp bằng đầu hơi cúi.

Bạc Hải biết Trình Xuyên thấy thông báo kết bạn trên Wechat rồi.

Hắn không ngừng lại, lập tức nằm xuống giường, lúc nằm xuống mới cầm lấy di động, đã xác nhận kết bạn thành công nhưng lại chậm chạp không có tin nhắn gửi đến. Tính cách Trình Xuyên không tốt, từ năm một đến nay đã cạch mặt tất cả mọi người, hoàn toàn chưa từng thêm Wechat bọn họ. Bạc Hải bấm vào ảnh đại diện của Trình Xuyên, phát hiện là một quả bóng tennis màu xanh biếc được vẽ rất đẹp. Như trong dự kiến, danh sách bạn bè trống rỗng, ngay cả trên tường cũng không cài đặt gì, nhìn qua quả thật như acc của người lớn tuổi.

Bạc Hải nghe nhạc một lát thì ngủ, hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đến giờ thì nhất định sẽ phải nghỉ ngơi. Thông báo kết bạn đã được hai mươi phút rồi nhưng Trình Xuyên vẫn chưa gửi tin nhắn gì đến, chỉ yên lặng như vậy.

Bạc Hải tắt điện thoại, không đợi nữa.

Sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Bạc Hải kêu. Hắn s0 soạng điện thoại tắt báo thức đi, vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, ý thức mơ màng tiện tay bật Wechat lên.

“Chào ngài.”

Là Trình Xuyên gửi tới, vào mười một giờ hai mươi chín phút hôm qua. Bạc Hải đi ngủ lúc chưa đến mười một giờ, hắn đoán là Trình Xuyên sẽ hồi hộp không biết nên gửi cái gì cho hắn, chỉ là không ngờ Trình Xuyên lại rối rắm lâu như vậy. Sau khi gửi được mười phút, Trình Xuyên lại gửi tới một tin nữa.

“Ngài đã ngủ chưa? Xin lỗi vì bây giờ mới chào hỏi ngài.”

Bạc Hải không trả lời, Trình Xuyên cũng ngại không biết nên gửi gì tiếp, tin nhắn tới đây thì im bặt.

Trong ký túc xá vẫn chưa có động tĩnh gì, Bạc Hải xuống giường, rửa mặt xong phát hiện Trình Xuyên vẫn đang ngủ say. Lúc ngủ, sát khí ở đuôi lông mày thanh niên không còn, cũng coi như là giấc ngủ say an tĩnh, tay phải còn nắm chặt di động, miệng hơi hé ra, Bạc Hải mơ hồ thấy đầu lưỡi hồng nhạt bên trong. Sáng nào Trình Xuyên cũng phải dậy sớm đi tập luyện, có lẽ là do tối hôm qua thức khuya thật sự mệt mỏi nên tới giờ vẫn ngủ ngon. Bạc Hải thay đồ chạy bộ buổi sáng, trước khi đi mới đến trước giường Trình Xuyên, nhẹ nhàng gõ vào cột giường.

Cột giường được làm bằng sắt rỗng bên trong, ngón tay chạm nhẹ sẽ tạo ra tiếng vang. Vương Cụ và Lý Thương Bằng cách khá xa, vẫn còn đang ngáy ngủ, có thể là không nghe thấy. Nhưng với Trình Xuyên mà nói thì âm thanh này không thể nghi ngờ là dọa hết hồn. Trình Xuyên choàng mở mắt, ánh mắt mơ màng như động vật nhỏ đang quan sát kẻ thù. Đến khi phản ứng lại, Trình Xuyên mới đột nhiên nhíu mày, lúc rời giường đã tức tới mức giống như giây tiếp theo sẽ trực tiếp mắng người.

Bạc Hải không nói gì, chỉ mở màn hình khóa lên đưa tới trước mặt Trình Xuyên, giọng nói rất nhẹ, cũng rất kiên nhẫn: “Trình Xuyên, hiện giờ đã gần sáu giờ hai mươi rồi.”

Một bụng lửa giận của Trình Xuyên nháy mắt bị dập tắt. Cậu mở to hai mắt, vội vội vàng vàng ngồi dậy, nhanh chóng thay áo T-shirt đi giày chơi bóng, bưng chậu rửa mặt vào WC. Trình Xuyên vẫn luôn chẳng phải là một người có ý tứ, Bạc Hải dậy hai mươi phút rồi cũng chưa đánh thức Vương Cụ và Lý Thương Bằng dậy, Trình Xuyên không chút cố kỵ làm vang lên một trận rầm rầm, tất cả mọi người trong ký túc xá đều mở to mắt. Vương Cụ vừa mới đánh nhau với Trình Xuyên một trận, hiện giờ hoàn toàn không muốn gây chuyện, nhưng tình huống trước mắt khiến ai cũng nổi nóng, ngồi dậy mắng to một câu: “Ồn ào cái gì đấy?!”

Động tác Trình Xuyên hơi ngừng lại, cũng biết bản thân đánh thức mọi người lúc mới hơn sáu giờ là sai, nhưng ngoài miệng lại mạnh mồm không bỏ qua, cứng rắn phẫn nộ đáp lại: “Cố ý làm ồn đồ ngu ngốc nhà mày đấy!”

Vương Cụ giận sôi máu, Lý Thương Bằng cũng ngồi dậy, sắc mặt âm trầm nhìn Trình Xuyên. Trình Xuyên sắp muộn giờ huấn luyện nửa tiếng rồi, không rảnh dây dưa với bọn họ nữa, không giải thích cũng không xin lỗi, túm lấy vợt trên tường đi thẳng ra ngoài, lúc ra ngoài rồi còn dùng lực đóng cửa thật mạnh, ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng bị chấn động vang to.

Bạc Hải lạnh mặt ở bên cạnh xem toàn bộ trò khôi hài này, cười trấn an Vương Cụ và Lý Thương Bằng: “Được rồi kệ cậu ta, tôi đi chạy buổi sáng, chút nữa về sẽ mang bữa sáng cho hai cậu.”

Vương Cụ đang muốn chửi câu th0 tục lại bị Bạc Hải giành trước khuyên vài câu, cũng không tiện phát cáu. Bạc Hải đẹp trai, thành tích tốt, lại dễ ở chung, tính cách còn rất lịch sự, ai gặp cũng thấy thích. Gặp phải bạn cùng phòng như Trình Xuyên quả thật là vô cùng xui xẻo, nhưng gặp được bạn cùng phòng như Bạc Hải cũng coi như là trung hòa lại được, tính ra ông trời cũng không đối xử với bọn họ quá tệ. Vương Cụ khoa trương thở dài, một lần nữa nằm lại giường, trùm chăn kín đầu, kéo dài thanh âm: “Cảm ơn anh Hải ——”

Bạc Hải tắt đèn mà Trình Xuyên vừa bật, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ra khỏi phòng.

Hắn lấy di động ra, gửi cho Trình Xuyên một tin nhắn.

“Điều giáo qua mạng trước, không đủ tư cách thì không cần bàn tiếp nữa.”

Bạc Hải chạy quanh hồ nhân tạo của trường học, từng lỗ chân lông đều mở ra đón gió. Sáng sớm mùa hè luôn là vậy, mặt trời vẫn chưa mọc lên hoàn toàn, cảm giác không quá nóng nực, hàng cây bên đường xòe tán rộng, ngả bóng râm từ đông sang tây. Bạc Hải thở đều đều, dưới chân lại bước lớn hơn chút.

Hắn vô cùng kỳ vọng vào Trình Xuyên, hắn muốn lôi cây tường vi này ra khỏi đầm lầy, vùi nó xuống cánh đồng hoa để tắm nắng.

Hết chương 3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK