• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạc Hải nhanh chóng phát hiện ra gần đây Trình Xuyên không đúng lắm.

Từ sau bữa tiệc tối hôm đó, Trình Xuyên trở nên ít nói cực kỳ. Từ trước đến nay Trình Xuyên cũng không nói nhiều, nhưng lúc nhìn hắn đều mơ hồ mang theo chút vui vẻ, cho dù là ở phòng ngủ cũng khó có thể khắc chế ánh mắt này. Mà gần đây Trình Xuyên luôn né tránh ánh mắt hắn, không biết là đang nghĩ gì.

Nhân lúc phòng ngủ không có người khác, Bạc Hải gọi Trình Xuyên lại. Hắn nắm lấy cổ tay Trình Xuyên, sờ nhẹ vài cái rồi hỏi: “Đang giận dỗi gì với tôi vậy?”

Trình Xuyên cúi đầu nói: “Không giận dỗi gì với ngài cả.”

Ánh mắt Bạc Hải tuần tra một lượt trên khuôn mặt Trình Xuyên, yên lặng bật cười: “Cho là tôi bị mù sao? Trên mặt viết đầy chữ không vui kìa.” Trên tay Bạc Hải hơi dùng sức kéo Trình Xuyên vào lòng mình, vỗ vỗ lưng cậu: “Tôi đã nói thế nào, đừng giương nanh múa vuốt với tôi, chó con muốn nói gì tôi cũng sẽ nghe.”

Trình Xuyên im lặng một lát, hơi dùng sức đẩy Bạc Hải ra. Ý cười trên môi Bạc Hải phai nhạt, giữ lấy cằm Trình Xuyên buộc cậu phải ngẩng đầu, vừa định nghiêm khắc răn dạy vài câu đã thấy hai mắt Trình Xuyên hồng hồng. Hắn hơi giật mình, rốt cuộc cũng dịu giọng lại: “Thế này là chịu ấm ức gì rồi?”

Trình Xuyên hoàn toàn không nghe vào hai chữ “ấm ức”, giống như là bị chọc trúng tâm sự. Bạc Hải càng dịu dàng, cậu lại càng khổ sở. Cậu khàn giọng nói: “Ngài đừng hỏi được không… Đợi trận đấu kết thúc, tôi sẽ nói với ngài.”

Trừ khi bị đánh ra thì từ trước tới giờ Bạc Hải chưa từng thấy một Trình Xuyên đáng thương như vậy. Quy củ do chính hắn lập ra, đến lúc nên chấp hành lại không đành lòng cưỡng bách Trình Xuyên. Ngày mai chính là trận chung kết để trường học bọn họ chọn ra người đi đấu đơn môn tennis. Trình Xuyên đã làm ổ ở sân bóng luyện tập một tuần liền, Bạc Hải nghĩ thời điểm này không nên để cậu bị phân tâm, thở dài gật đầu: “Được.”

Trình Xuyên đeo túi đựng vợt tennis ra ngoài, đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nói với Bạc Hải: “Ngài đừng quên những gì đã đồng ý với tôi.”

Bạc Hải gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

Lúc này Trình Xuyên mới mở cửa ra ngoài.

Người vừa ra khỏi cửa, ý cười trên môi Bạc Hải lập tức biến mất. Hắn mở cửa ban công nhìn chằm chằm dưới lầu, qua khoảng một phút thì thấy bóng dáng Trình Xuyên hiện trong tầm mắt. Trình Xuyên cúi đầu bước đi, bộ dáng không quá chuyên tâm. Bạc Hải nhìn theo đến khi bóng Trình Xuyên sắp biến mất, hắn thấy Trình Xuyên giơ tay lên quẹt mắt một chút.

Trong lòng Bạc Hải chậm rãi đau đớn. Hắn nhíu mày, phá lệ rút ra điếu thuốc thứ hai của hôm nay, hút thật mạnh mấy hơi mới tỉnh táo lại. Gió bên ngoài rất lớn, thổi qua làm lá rơi rụng trên mặt đất đều bị cuốn đi, tùy ý bay bay trong không trung. Lá cây vang xào xạc, quần áo phơi ngoài ban công cũng khẽ lay động. Bạc Hải quay đầu đón gió, tóc trên trán bị gió thổi tung, lộ ra sườn mặt vừa sắc bén lại vừa cô đơn. Điếu thuốc trên tay đã sớm tàn, Bạc Hải bị sặc khó chịu, ho khan vài tiếng rồi nhả khói ra.

Mí mắt hắn giật giật vài cái không theo quy luật, trong lòng như bị tảng đá lớn đè ép không thở nổi. Vừa rồi trời vẫn còn sáng sủa mà chỉ một trận gió thổi qua đã đột nhiên tối sầm, tia chớp  xẹt ngang trời không chút báo trước, mưa nặng hạt liên tiếp rơi xuống mặt đất, chỉ thoáng chốc sau đã rào rào. Bạc Hải hít sâu một hơi, xoay người đóng chặt cửa phòng lại.

Chiều hôm sau, Bạc Hải bị thầy giáo trong khoa tạm thời gọi đi tham gia thảo luận một hạng mục thực tiễn, trễ mất hai tiếng đồng hồ mới rút được khỏi để đi xem trận đấu tennis. Đội tennis trường đại học A vẫn khá mạnh, giải to giải nhỏ đều giành về được không, rất được trường học coi trọng, còn cố ý sửa sang lại sân tennis. Lúc Bạc Hải đi vào thì bên trong đã là một biển người. Hắn không chen về phía trước, chỉ đứng phía sau nhìn, đảo mắt tìm Trình Xuyên.

Bạn nữ bên cạnh cảm thấy cạnh mình có người, theo bản năng nhìn sang, khuôn mặt nhất thời đỏ lên. Khuôn mặt kia của Bạc Hải rất được yêu thích, nữ sinh trong trường đều rỉ tai nhau là hai hotboy siêu đẹp trai của trường ở chung phòng, không ít bạn nữ hôm nay đến xem trận đấu này đều là vì muốn nhìn mặt một lần, nên là trang điểm rất cẩn thận. Bạn nữ kia cũng mạnh dạn, thấy Bạc Hải đứng vững rồi bèn chủ động tới gần, hỏi: “Này, cậu tới xem Trình Xuyên thi đấu à?”

“Phải.” Bạc Hải nở nụ cười: “Có thể cho tôi biết tình hình thi đấu hiện giờ thế nào rồi không?”

Hiển nhiên là bạn nữ rất vui lòng, vội vàng nói với hắn: “Hai người đang đấu rất căng, chắc là cậu quen người đối diện kia phải không? Cậu ta tên là Khưu Hãn, đánh rất tốt, nhưng mà Trình Xuyên vẫn đang hơn một bậc. Tỉ số đang là 1:1, bây giờ là ván quyết định. Trình Xuyên đã ghi được năm điểm rồi, sẽ chiến thắng ngay thôi.”

Bạc Hải nói cảm ơn, ánh mắt một lần nữa chuyển về sân đấu.

Trình Xuyên mặc trang phục vận động màu đen, bên dưới mặc quần đùi lộ ra hai chân thon dài cân xứng, sau lưng cậu đã đẫm mồ hôi, thái dương cũng dính đầy mồ hôi, chỉ cầm khăn mặt lau qua vài cái rồi nhét vào trong túi. Lau xong cậu lấy chai nước khoáng, ngửa cổ uống mấy hớp to, hầu kết trượt trượt lên xuống, mồ hôi chảy vào mắt làm cậu không thể không nheo mắt lại. Trình Xuyên uống một hơi hết nửa chai nước rồi mới cầm lấy vợt quay trở lại sân thi đấu một lần nữa, bộ dáng hơi khom lưng, vận sức chờ phát động quả thật giống một con báo sắp đi săn. Bạc Hải nhìn thấy lòng cũng nóng lên, bạn nữ bên cạnh lấy di động ra chụp, không khỏi thấp giọng cảm thán một câu: “Trình Xuyên đẹp trai quá đi…”

Dáng người Khưu Hãn rất cao, khổ người cũng lớn, cao hơn Trình Xuyên tận nửa cái đầu, lộ ra cơ thể cường tráng trông có vẻ rất hung dữ. Bên cạnh cậu ta là huấn luyện viên đội tennis đang vỗ vai cậu ta nói gì đó. Khưu Hãn không kiên nhẫn gật đầu, ném nước khoáng vào ngực huấn luyện viên, xoay người về sân bóng.

Sân bóng đang ồn ào lập tức an tĩnh lại. Match point* nên thần kinh ai nấy đều căng thẳng, nhìn chằm chằm lên sân thi đấu không chớp mắt.

* Match point

Khưu Hãn đứng ổn định tại vị trí của mình, lạnh lùng liếc Trình Xuyên một cái. Trọng tài thổi còi bắt đầu, tiếng chói tai “vụt” trên sân bóng, Khưu Hãn đột nhiên lùi về phía sau hai bước ném thẳng quả bóng về phía trước. Quả bóng bay nhanh trên không trung, nặng nề đập vào mặt Trình Xuyên!

Trình Xuyên bị bất ngờ không phòng bị, hoàn toàn không kịp tránh né, kêu lên một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất, một bàn tay bụm mặt. Cả sân thi đấu ồ lên, bạn nữ bên cạnh Bạc Hải không để ý hình tượng mà chửi “Đcm” một tiếng, hét to: “Cậu ta cố ý phải không!”

Bạc Hải chỉ cảm thấy quả bóng kia giống như đánh vào mặt mình, trái tim đau đến mức vừa xót vừa sưng lên, đẩy đám người trước mặt ra đi nhanh về phía ấy. Trình Xuyên ngồi cúi đầu, máu mũi chảy ra, vừa buông tay xuống thì cả tay và mặt đều dính đầy máu, ai nhìn thấy cũng sợ hãi không thôi. Bạc Hải vừa chạy lại vừa gọi: “Trình Xuyên!”

Bên cạnh đầy tiếng kêu gào ầm ĩ, hiện trường vô cùng hỗn loạn, trọng tài cũng không ngờ đến cục diện này, dùng hết sức thổi còi cũng không có ai nghe, cực kỳ ầm ĩ. Trình Xuyên miễn cưỡng đứng dậy, trong mắt đều là hận ý mãnh liệt, chịu đựng đau đớn đi vài bước tới túm chặt Khưu Hãn, cho cậu ta một quyền vào mặt. Khưu Hãn to con nhưng không chiếm ưu thế, sức lực của Trình Xuyên rất lớn, nhân lúc cậu ta lảo đảo hai bước lập tức  đẩy người ngã xuống đất, dùng sức đạp vào bụng cậu ta. Người bên cạnh không kịp ngăn cản, đến khi Trình Xuyên đấm đá như nổi điên mới kịp phản ứng lại, vội vàng tách hai người ra.

Khưu Hãn ho hai tiếng ngồi dậy, nôn ra một ngụm máu. Máu của Trình Xuyên cũng chưa ngừng, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào cậu ta giống như vẫn còn muốn xông tới, lại bị mấy người giữ chặt lại. Khưu Hãn tức giận đứng dậy, quát: “Con mẹ mày, mày bị điên à?”

Bạc Hải tách đám người xung quanh ra, từ từ đi đến ôm lấy bả vai Trình Xuyên, thấp giọng nói: “Theo tôi đến phòng y tế kiểm tra thử.”

Ánh mắt Trình Xuyên vẫn dính chặt trên người Khưu Hãn, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vết máu đỏ sậm. Áo và cổ tay áo đã bị bẩn hoàn toàn, trên mặt còn có vết sưng do quả bóng tennis đập vào, ngực phập phồng kịch liệt, bàn tay cầm lấy tay Bạc Hải run rẩy không ngừng. Bạc Hải lại gọi cậu hai tiếng nữa, lúc nàỳ Trình Xuyên mới dời ánh mắt lên người hắn, cậu nhếch miệng, hốc mắt lờ mờ có ánh nước. Bạc Hải xem như lần đầu tiên cảm nhận được đau đớn vạn tiễn xuyên tâm, giọng nói cũng hơi không ổn định, cố gắng khắc chế cảm xúc: “Trình Xuyên, đi cùng tôi nhé, được không?”

Trình Xuyên không gật đầu cũng không từ chối, Bạc Hải nắm tay muốn kéo người đi. Cậu nhắm mắt đi sát theo sau, bước chân nhẹ bẫng giống như vẫn chưa tỉnh táo lại. Lúc hai người đi qua chỗ Khưu Hãn, cậu ta phỉ nhổ một tiếng, nhận lấy khăn mặt mà huấn luyện viên đưa cho, miệng thì mắng mỏ: “Cái đồ không cha không mẹ.”

Bạc Hải nghe vậy trái tim trầm xuống, còn chưa kịp phản ứng lại thì Trình Xuyên đã giãy khỏi tay hắn lao ra. Tốc độ Trình Xuyên rất nhanh, thoắt cái đã nhặt vợt tennis trên mặt đất lên, đánh thật mạnh vào đầu Khưu Hãn, cuồng loạn gào lên: “*** con mẹ mày! Mày đi chết đi!” Vừa gào vừa lau nước mắt, nước mắt hòa lẫn với máu loãng làm khuôn mặt cậu trở nên lộn xộn, ngũ quan anh tuấn vặn vẹo, giọng nói tràn đầy phẫn nộ và ấm ức, gần như điên cuồng mà quát lên: “Bố mày giết mày!”

Cú đánh kia rất nặng, cũng may là có người túm được cánh tay Trình Xuyên đẩy ra nên mới không trúng người Khưu Hãn. Hình như huấn luyện viên cũng tức giận, đỡ lấy bả vai Khưu Hãn, trừng mắt khiển trách Trình Xuyên: “Trình Xuyên! Em thật sự là đầu gỗ, làm lớn chuyện như vậy có ý nghĩa gì không?!” Dường như trong bụng vẫn còn lửa giận, cảm thấy mắng như vậy chưa đủ, còn bổ sung thêm một câu: “Thứ không phải của em thì sẽ không thuộc về em, khuyên em bao nhiêu lần rồi mà không nghe!”

Trình Xuyên đột nhiên không phát ra thanh âm nào. Vợt tennis trong tay rơi xuống đất, cậu ngây ngốc đứng tại chỗ, cảm giác trong ngoài cơ thể mình bị người ta lột s4ch, lục phủ ngũ tạng bị lấy ra dẫm đạp thật mạnh. Hai mươi mấy năm qua cậu luôn ép bản thân phải cố gắng, nhưng kết quả là vẫn không thu hoạch được gì, vết sẹo cũng bị người ta vạch ra nhổ nước miếng lên. Rõ ràng cậu không làm sai điều gì, từ lúc sinh ra đã là người bị hại, bị người ta thương hại, bị người ta ghét bỏ, bị người ta khinh thường, cho dù đã ngụy trang bản thân thành một con nhím thì vẫn có người muốn nhổ gai nhím trên người cậu.

Thế giới này chưa từng nhân từ với cậu, nhìn cậu giãy dụa, nhìn cậu thống khổ, nhìn cậu sa vào bùn lầy. Vận mệnh của cậu dường như đã được viết xong từ đầu, không cho phép sửa chữa, cũng không cho phép phá hủy. Tất cả những gì cậu hao hết tâm tư muốn có, người khác chỉ cần phẩy tay một cái đã có được, làm trái tim chân thật của cậu trở thành trò cười, nghiền nát nó trên mặt đất còn muốn nhổ thêm ngụm nước miếng. Thậm chí cậu đã sớm không hỏi tại sao, không hỏi dựa vào cái gì nữa. Nhưng đi trên con đường này, cậu vẫn không thừa nhận nổi đau thương tích lũy dần qua ngày tháng như vậy.

Tiếng huyên náo ở sân bóng dần dần biến mất, Trình Xuyên cảm thấy bên tai ù ù, trời đất quay cuồng như khi cậu đi xe trên đường núi. Cậu ngạc nhiên nhìn gương mặt nghiêm khắc của huấn luyện viên, thấy biểu tình vừa kiêu ngạo vừa khinh thường của Khưu Hãn. Dạ dày như trào ngược, ánh đèn trong sân tennis chiếu thẳng vào mắt, trong đầu đột nhiên có thứ gì đó nổ tung, trước mắt tối đen như mực, vô lực ngã xuống.

Một giây trước khi mất ý thức, cậu nghe thấy Bạc Hải la lên vừa thân thiết lại vừa lo lắng: “Trình Xuyên!!”

Hết chương 13

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK