“Đúng vậy nhưng bên nhà của Tuyết Nhu nói ngày đó thật tốt cho nên là có chút hơi vội. Ngày mai tôi còn phải đi may lễ phục a. Aiiii”
“Này cậu làm cái gì vậy? Sắp kết hôn mà còn thở dài.” Thiệu Đường khó hiểu.
“Không phải, chỉ là hôm nay tôi thấy họ vội vội vàng vàng thật là mệt mỏi a." Thiệu Văn có vẻ mệt.
“Kết hôn chính là cậu sẽ rất bận đó a.” Thiệu Đường an ủi.
“À, cậu cũng đến thử đồ đi nha?”
“Tôi sao? Tôi cần chi phải thử đồ?” Thiệu Đường thắc mắc.
“À là vì cậu làm rể phụ.” Thiệu Văn nói.
“Văn, cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Tôi làm sao có vấn đề gì, tôi đã nói là được mà, ba người các cậu là rể phụ nên phải tới thử đồ nha?” Thiệu Văn nói xong không đợi Thiệu Đường phản đối đem điện thoại cúp luôn.
“Đùa không vui chút nào? Tôi là nữ thì làm sao có thể đây?” Thiệu Đường lầm bầm.
“Cô là nữ thì đã sao? Cũng không phải không có ai kêu nữ làm phù rể. Hơn nữa tương lại Thiệu Văn ở rể nhà họ Vương. Nên kêu nữ nhân làm phù rể cũng không sao.” Lí Hàm tủm tỉm nhìn Thiệu Đường đang oán giận.
“Không được, để tôi gọi lại cho Thiệu Văn kêu hắn tìm người khác.” Thiệu Đường nói xong liền định gọi điện thoại qua.
“Đừng gọi, Thiệu Văn nếu gọi cho cô khẳng định đã chuẩn bị hoàn hảo, hơn nữa cô bắt hắn tìm người khác thời gian gấp như vậy thì làm sao tìm a?” Lí Hàm không kiên nhẫn nói.
“Nhưng như vậy là không tốt đâu." Thiệu Đường lo lắng.
“Không có gì là không tốt! Cô có thể đi thử đồ không cần ở đây làm, tôi có thể trông giúp cô! Không thì cô có thể kêu bọn họ tới nơi này thử quần áo, chỗ chúng ta cũng có lễ phục mà."
“Ách, nhưng chỗ chúng ta không có đồ cưới. Hơn nữa chỗ kia chính là người trong nhà của bọn họ làm chủ.” Thiệu Đường không khỏi cám thán kẻ có tiền.
“Đúng a, người có tiền thì làm sao có khả năng tới chỗ của chúng ta để chuẩn bị lễ phục.” Lí Hàm đột nhiên nhớ tới nhà gái cũng rất giàu.
“Đúng rồi, cô có biết phù rể thì phải làm như thế nào không?”
“Tôi làm sao biết, bất quá chúng ta lên mạng tra xem.” Lí Hàm tìm trên trang web sau đó hai cái đầu cùng chụm lại cùng nhau bàn cái gì đó blah blah blah...
“Ai...làm phù rể phiền toái như vậy a! Có lộn không vậy, mà tôi không làm thì cũng không được.” Thiệu Đường sau khi xem xong ủ rủ oán giận.
“Cô có phiền hay không? Cậu ta là bạn thân của cô, cô không quan tâm mà còn than vãn." Lí Hàm không chịu nỗi Thiệu Đường than oán liền rời đi chỗ khác làm việc.
Hôm sau Thiệu Đường đúng giờ đi vào tiệm áo cưới, lúc tới thì thấy Thiệu Hiền và Thiệu Phong đã thay đồ xong.
“Đường, đến đây?”
“Đúng vậy đến thử lễ phục đi.”
“Ha ha, Đường cậu không phải chuẩn bị làm phù dâu a?”
“Cậu cảm thấy tôi làm phù dâu hợp hay là hắn làm phù dâu hợp?” Thiệu Đường không để ý tới Thiệu Phong mà hỏi Thiệu Hiền ai có dáng thích hợp làm phù dâu hơn.
“Đương nhiên là Tiểu Phong có vẻ thích hợp hơn.” Thiệu Hiền cười vui nói.
“Các cậu đến đây? Các cậu thử lễ phục trước đi. Lễ phục của chúng ta đã có rồi a.” Thiệu Văn chỉ bọn họ nơi thử, rồi lôi kéo Tuyết Nhu chuẩn bị rời đi.
“Các cậu đi đâu?” Thiệu Đường khó hiểu hỏi.
“Hiện tại tôi cùng Ngôn Nặc bàn chuyện lễ nghi, danh sách khách mời cùng sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.”
“Thật là nhiều việc nha."
“Đúng vậy, bất quá Ngôn Nặc cũng giúp được rất nhiều."
“Không phải chứ? Cô ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc mà cũng có thể giúp a?” Thiệu Đường kinh ngạc nói.
“Ha ha, kỳ thực Ngôn Nặc rất giỏi, ở thương trường cô ấy rất nổi a, thủ đoạn giao tiếp rất lợi hại, ngay cả quan hệ với các bộ phận trong công ty cũng rất tốt a. Hơn nữa tôi không hiểu vì sao các người lại đối với cô ấy như vậy?" Tuyết Nhu biết Thiệu Đường cùng Ngôn Nặc luôn luôn không hạp nhau.
“Thật chứ? Người mà chị nói là đại tiểu thư điêu ngoa kia?” Thiệu Đường lại kinh ngạc.
“Thôi đừng nói về cô ấy nữa, các cậu thử lễ phục đi, tôi đi trước.” Thiệu Văn tiếp điện thoại xong hướng tới bọn họ nói.
“Ân, đi nhanh đi! Đừng cho đại tiểu thư kia chờ nóng ruột, không cô ta lại mắng chửi cậu đấy." Thiệu Đường cảnh báo.
“Các cậu từ từ mà lựa đồ đi, tôi đi thử quần áo trước." Thiệu Đường hướng Thiệu Phong và Thiệu Hiền nói.