“Tôi đang ở văn phòng của Ngôn Nặc thì có một vị thư kí tìm tôi nói có người cần gặp vì thế tôi đã đi ra ngoài.” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc.
“Nói cách khác vị thư kí kia có thể làm chứng cho cô sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhân chứng có phải cô đã nói với bị cáo là có người tìm cô ấy."
“Không có! Tôi chỉ hỏi cô ấy có muốn uống chút nước hay không mà thôi.” Vị thư kí nhìn Thiệu Đường chột dạ nói.
“Cô gạt người, sao cô có thể nói như vậy, ngày đó rõ ràng cô…” Thiệu Đường kích động.
“Bị cáo mời cô im lặng.” Chánh án gõ bàn.
“Nhân chứng cô khẳng định không có nhớ nhầm."
“Tôi không có, tôi nhớ rõ lúc ấy nói cô ấy có muốn uống gì không, sau đó cô ấy lắc đầu rồi rời đi."
“Ừ, vậy cô ấy rời đi là đi đứng ra sao?"
“Lúc cô ấy rời đi còn nhìn tới nhìn lui. Hình như có giấu diếm gì đó."
“Có tật giật mình sao, tôi nào có? Vu khống. Sao lại vu khống tôi?” Thiệu Đường không còn kiên nhẫn nhìn vị thư kí.
“Bị cáo mời cô khống chế cảm xúc của mình?”
“Bị cáo cô có nhận tội không?”
“Tôi không nhận." Chết tiệt khi nào không tới, bây giờ lại nghiện. Thiệu Đường cố gắng khống chế mình.
“Bị cáo cô có nhận tội hay không?" Vị chánh án phát hiện sắc mặt Thiệu Đường không được bình thường.
“Tôi không có làm dựa vào cái gì mà nhận.” Thiệu Đường tựa đầu vào thành sắt hi vọng mình có thể bình tĩnh.
“Bị cáo tôi lặp lại mời cô khống chế chút đi."
“Không biết, tôi cái gì cũng không biết." Thiệu Đường dùng sức vỗ đầu, cơn nghiện đã nặng dần.
“Đường.” Lúc này nhìn Ngôn Nặc thực lo lắng cho Thiệu Đường.
“Đường, cậu không sao chứ?" Thiệu Phong cùng mấy người kêu lên.
“Đề nghị cảnh sát khống chế bị cáo." Chánh án khẩn trương.
“Buông, buông tôi ra." Thiệu Đường run rẩy.
“Hình như là nghiện."
“Cái gì?” Vị chánh án chưa bao giờ thấy bị cáo bị tái phát cơn nghiện.
“Im lặng, bởi vì có tình huống bất ngờ nên tạm dừng phiên xử, đợi cô ấy tỉnh táo lại sẽ tuyên án."
“Kết thúc phiên toà.” Sau tiếng nói, Thiệu Đường bị đám cảnh sát khiêng ra.
Thiệu Phong vội vàng chạy theo xem. Nhưng khi đuổi tới lại thấy một cảnh tượng hết sức đau lòng. Thiệu Đường ngồi xổm dùng sức đánh đầu mình.
“Đường, cậu đừng như vậy…” Thiệu Phong ôm lấy Thiệu Đường.
“Phong, cho tôi! Cho tôi...” Đến giờ Thiệu Đường thực sự chịu không nổi.
“Cho cậu cái gì?” Thiệu Phong không rõ hỏi lại.
“Cho tôi thuốc phiện, thuốc phiện đó.” Thiệu Đường dùng sức năn nỉ Thiệu Phong.
“Thiệu Đường từ lúc nào cậu lại trở nên thế này." Thiệu Phong không thể tin được cũng không hiểu tại sao Thiệu Đường lại bị như vậy.
“Cho tôi..." Thiệu Đường nắm áo Thiệu Phong hi vọng mình có thể thay đổi hoàn cảnh lúc này.
“Đường." Ngôn Nặc đau lòng nhìn Thiệu Đường chật vật như thế.
Đáng tiếc lúc này Thiệu Đường không thể làm chủ bản thân lấy được gói thuốc trong túi Thiệu Phong liền dùng hết sức lực mà hít
“Binh” Thiệu Hiền đem cái trong tay Thiệu Đường vứt đi còn đánh Thiệu Đường một cái.
“Cậu làm gì vậy?” Thiệu Phong đẩy Thiệu Hiền ra.
“Cô ấy hiện tại thần trí không được tỉnh táo sao lại còn đánh làm gì?” Ngôn Nặc giữ chặt Thiệu Hiền.
“Cậu ấy như bây giờ cũng tại vì cô cả." Thiệu Hiền đẩy Ngôn Nặc ra.
“Hiền! Dừng tay! Đừng nói với Ngôn Nặc như vậy, trước dùng cách khống chế con bé trước." Lý Phiêu đau lòng nhìn Thiệu Đường.
“Binh Binh” Thiệu Văn đánh Thiệu Đường bất tỉnh.
“Đường, Đường.” Ngôn Nặc chảy nước mắt, Thiệu Đường như thế nào lại thành như vậy.
“Đã hết giờ, bây giờ để bọn tôi mang cô ấy đi." Hai vị quản giáo đem Thiệu Đường rời đi.
“Đường.” Ngôn Nặc nắm lấy áo Thiệu Đường.
Thiệu Đường tỉnh dậy đã là chiều tối. Vừa tỉnh thì có cần người gặp. Không ngờ trong ngục tối lại gặp được người mà mình hận đến thấu xương.
“Anh đến làm cái gì? Đến cười tôi sao?” Thiệu Đường nhìn Trương Ba.
“Ha ha, tôi không đến để cười cô, tôi chỉ muốn cho cô xem một thứ.” Trương Ba đưa một phong thư cho Thiệu Đường.
“Cái gì?” Thiệu Đường cảnh giác.
“Nhìn đi sẽ rõ."
Thiệu Đường nhìn Trương Ba trong khi chậm rãi mở phong thư.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn người trong ảnh, Thiệu Đường ngây dại. Bên trong là bạn bè ở cô nhi viện còn có các đứa trẻ.
“Không nghĩ làm gì cả, dạo này tôi thực rảnh rỗi muốn kiếm thêm thu nhập, ý của cô thế nào?” Trương Ba hướng Thiệu Đường nói.
“Anh muốn thế nào? Hiện tại Nặc đã không tin tôi nói không chừng ngày mai tôi phải ngồi tù, anh còn muốn gì? Anh thấy tôi chưa đủ thảm sao?” Thiệu Đường kéo ống tay áo đưa Trương Ba xem