“Hắc hắc…” Thiệu Đường cười xấu hổ.
“W có thể là cậu lười biếng đó, nếu cậu giống G luyện ngày luyện đêm thì cậu sẽ thắng thôi.” Nhị ca thực sự rất bội phục Thiệu Đường một lòng chuyên tâm học tập.
“Tôi là người chứ không phải quái vật như cô ấy! Tôi không muốn giống cô ấy.”
“Anh không phải là người tốt." F khinh bỉ nhìn W.
“Cậu nói cái gì?”
“Mặc kệ anh! G ngơi nên nghỉ ngơi đi.” F lo lắng nhìn Thiệu Đường.
“Mà anh lần này ra ngoài có mua đồ giúp tôi không?”
“Đây này, tôi nhớ rõ mà.” F lấy vĩ thuốc mua được ở ngoài đưa cho Thiệu Đường.
“Cô ấy có khoẻ không?" Thiệu Đường chuẩn bị rời đi liền hỏi người kia.
“Yên tâm đi, cô ấy tốt lắm.”
“Cám ơn.” Thiệu Đường cầm gói thuốc biến mất.
“Cô ấy gần đây càng ngày càng phụ thuộc vào thuốc sao?” Nhị ca hỏi W.
“Đúng vậy! Khống chế không được."
“Ai nha….” F thở dài nhìn Thiệu Đường.
Thiệu Đường trở lại phòng lấy mấy viên thuốc bỏ vào miệng rồi uống xuống. Sau mới lấy nước uống. Nằm lên giường hi vọng thuốc phát tác nhanh một chút! Không biết từ khi nào mình bắt đầu ỷ lại vào thuốc ngủ như vậy.
“Chị Hai, cha nói sinh nhật bác Lí Kiền chúng ta phải đến nha."
“Đã biết, cha đã gọi nói cho chị rồi." Vừa nhận được điện thoại tưởng Thiệu Đường huấn luyện xong không ngờ là mừng hụt.
“Chúng ta có đi hay không?”
“Đương nhiên đi, bác Lí tốt với chúng ta như vậy mà.” Ngôn Nặc nói.
“Nhưng việc công ty hình như hơi nhiều nha." Ngôn Hằng nhíu mày.
“Giao cho người khác đi.”
“Thật sao? Tốt quá! Yeah, rốt cục có thể đi chơi rồi, en không phải tối ngày suy nghĩ chuyện công ti nữa. Em lập tức đi mua vé máy bay."
“Ách." Thật hết chỗ nói.
“Chị Tuyết Nhu, sao anh rể không cùng đến?" Ngôn Hằng ngồi ở máy bay hỏi người đối diện.
“Hiện tại anh ấy nhiều việc không có thời gian đi cùng chúng ta.” Vương Tuyết Nhu phát hiện từ sau khi Thiệu Đường biến mất thì Văn ít cùng mình đi đâu, bởi vì phải chăm sóc lão cha và mẹ nuôi.
★★★
“Chị, lễ phục với sợi dây chuyền hình như không hợp nha? Vì sao không đeo sợi dây mà em tặng?” Ngôn Hằng thay lễ phục xong đi vào phòng Ngôn Nặc.
“Chị thích đấy, được không?” Ngôn Nặc nhìn mặt dây chuyền Thiệu Đường đưa cho mình.
“Ách, thôi được rồi, em biết sợi dây do Thiệu Đường tặng, nên chị coi như báu vật vậy."
“Em thật là, rãnh lắm sao. Đi xem Tuyết Nhu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tuyết Nhu đã chuẩn bị xong rồi đang ở dưới lầu chờ chúng ta."
“Vậy chúng ta cùng đi xuống."
“Em đi một mình sao, bạn gái em đâu?”
“Chị, chị thật biết đùa." Ngôn Hằng uất ức.
“Hắc Hắc”
“Các ngươi thay đồ thực chậm.” Vương Tuyết Nhu không kiên nhẫn nói 2 chị em bọn họ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi chị."
“Cha.” Ngôn Hằng thấy Ngôn Khải Hào liền ôm lấy.
“Con làm như còn nhỏ lắm vậy, đã là tổng giám đốc rồi mà còn nhõng nhẽo như con nít vậy." Ngôn Khải Hào đẩy Ngôn Hằng ra.
“Con nhớ người mà.” Một đại nam tử hán lại làm nũng thực là chịu không nổi.
“Thôi! Các con đi gặp chú Kiền đi.” Ngôn Khải Hào chỉ người đằng xa.
“Được."
“Chú Kiền, con rất nhớ người.”
“Hắc, Tiểu Hằng! Đã lâu không thấy con tới thăm ta.” Lí Kiền xoa nhẹ đầu Ngôn Hằng.
“Nào có, con bận việc công ty mà! Chị Hai cũng không cho con nghỉ phép.” Ngôn Hằng hướng Ngôn Nặc nói.
“Chú Kiền, chúng con đã tới đây rồi, muốn nói gì với bọn con sao?” Vương Tuyết Nhu cười hì hì.
“Hắc, các con cũng lâu rồi không tới thăm lão già này, mừng năm mới các con mới quay lại đây, hôm trước ta đi gặp cha các con mới biết các con vừa quay trở lại."
“Chú Kiền, người thông cảm cho bọn con nha." Ngôn Nặc vừa tiến đến liền nghe chú Kiền trách mắng.
“Hắc, Nặc Nặc a…" Lí Kiền chưa nói được câu tiếp theo đã đứng ngây người.
“Chú Kiến người sao vậy?” Ngôn Hằng tay quơ trước mặt Lí Kiền không rõ vì sao lại như vậy.
“Chú Kiền? Chú Kiền?” Ngôn Nặc thấy cũng rất kì quái.
“Không, không có! Này…” Lí Kiền chỉ vào mặt ngọc trên cổ Ngôn Nặc.