“Không có việc gì, chỉ là một chút rắc rối nhỏ, là bọn họ đem mọi việc làm quá lên mà thôi, cậu thấy đấy chúng tôi không phải rất tốt sao." Thiệu Đường quơ tay chân ra vẻ.
“Không có việc gì là tốt rồi." Nhìn sang Thiệu Đường sắc mặt vẫn có điểm tái nhợt.
“Ai nha, đã bắt đầu ăn rồi! Tôi đói rồi." Thiệu Phong tuỳ ý tìm đại chỗ ngồi còn kéo bọn họ ngồi xuống.
“Thiệu Đường ăn nhiều một chút, đừng uống rượu nữa." Thiệu Văn vỗ vai Thiệu Đường rồi liền rời đi với Tuyết Nhu.
“Tôi biết rồi." Thiệu Đường cúi đầu chậm rãi ăn cơm không có ngẩng lên để nhìn Ngôn Nặc đang ở bàn đối diện.
Nhìn bọn họ đùa giỡn lung tung, đi nháo động phòng, Thiệu Đường mỉm cười nhìn bọn họ thực hưng phấn. Lại trốn ở góc phòng nhìn Ngôn Nặc cùng bạn trai rồi lặng lẽ thốt lên “Thật sự khó quá."
Bất ngờ bị ai đó đẩy nên Thiệu Đường tỉnh lại, lắc đầu tự buồn cho bản thân, chính mình lại ngẩn người nữa.
“Tốt lắm, kế tiếp cô dâu chú rễ có nên biểu diễn cái gì đó.” Thiệu Phong đứng ở ghế cao hơn nhìn bọn họ.
“Biểu diễn đi! Biểu diễn nha." Thiệu Đường cũng hùa theo.
“Hôn một cái đi!” một thanh âm vang lên, Thiệu Đường cũng không mấy để ý chỉ nghĩ chắc là của khách nhà họ Vương.
“Hôn đi, hôn đi." mọi người đồng thanh
Thiệu Văn nhìn nhiều người như vậy, nhìn lại mặt Tuyết Nhu đang rất đỏ. Cô đang rất xấu hổ a. Thiệu Văn nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhu rồi hôn cô.
“Thực là ngọt ngào.” Nhìn bọn họ hôn, ở hôn lễ không người nào không chúc phúc cho bọn họ.
“Đã trễ rồi! Chúng ta đi thôi! Đừng nhiễu phút giây ngàn vàng của bọn họ.” Thiệu Đường ái muội nhìn bọn họ, lúc ra khỏi phòng còn phán một câu “Văn, vì cháu của tôi ráng một chút a! Ha ha ha”
=== ====
“Hôm qua các cô không phải là uống tới khuya chứ?” Lí Hàm nhìn Thiệu Đường cứ luôn miệng ngáp nhịn không được liền hỏi.
“Không có, chỉ là có điểm hưng phấn nên ngủ không nhiều."
“À thì ra là như vậy! Cô cũng thật cao hứng."
“Đương nhiên.” Ngày hôm qua tuy rằng xảy ra một việc ngoài ý muốn nhưng chung quy lại vẫn là rất vui.
“Ha ha đáng tiếc tôi không đi được.” Lí Hàm nói một cách mất mát.
“Hôm nay là ngày cuối tháng?” Thiệu Đường như nhớ tới cái gì hỏi Lí Hàm.
“Đúng vậy.”
“Hôm nay sếp chúng ta sẽ đến”. Thiệu Đường nói.
“Ai, cô không nói chính tôi cũng quên mất." Lí Hàm nhớ tới người chủ kia thực làm người ta si mê a.
“Đúng vậy! Mỗi lần nhắc tới là hai mắt cô sáng rực lên đấy." Thiệu Đường nhìn Lí Hàm.
“Cút đi, nếu không biết cô là nữ chắc tôi sẽ yêu cô đó! Đáng tiếc cô là giống cái!” Lí Hàm đáng tiếc nói.
“Cô khinh thường giống cái a." Thiệu Đường khó chịu.
“Thôi, đừng làm loạn. Cô xem nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới kia.” Lí Hàm nhìn hai người đang đi đến.
“Ân” Thiệu Đường phát hiện sau ông chủ có một cậu thanh niên nữa liền thắc mắc.
“Chào! Đường, Hàm. Hai cô mệt sao?” Ông chủ đi vào bên trong quan tâm hỏi.
“Không ạ, đang rất rốt mà! Tiêu thiếu gia.” Thiệu Đường nghĩ tới nếu có một người sếp tốt thì người này là độc nhất rồi, chỉ hỏi nhân viên có mệt không chứ không hỏi có buôn bán được không.
“Ai đúng rồi! tôi giới thiệu với các cô, đây là bạn tôi. Ngôn Hằng." Tiêu Nam chỉ vào người đứng cạnh mình.
“Nha, xin chào! Tôi là Thiệu Đường.” Thiệu Đường đứng lên vươn tay nhìn Ngôn Hằng.
“Xin chào.” Ngôn Hằng cũng bắt tay lại.
“Lí Hàm…” Nhìn Lí Hàm đang mãi ngắm anh chàng này, Thiệu Đường huých Lí Hàm kêu cô hoàn hồn lại.
“Chào, gọi tôi là Lí Hàm được rồi." Lí Hàm nhìn Ngôn Hằng không chớp mắt. Thiệu Đường đứng một bên hoàn toàn chịu không nổi cảnh này.
“Chào, Hàm Hàm! Cô cũng có thể gọi tôi là Hằng!” Ngôn Hằng dường như thường gặp hoàn cảnh như thế này.
“A, đúng rồi! Giống như tôi đã từng gặp qua anh ở nơi nào a!” Thiệu Đường đứng cạnh Ngôn Hằng lâu nhớ hình như có cái gì đó quen quen ở người này nhưng cũng còn mập mờ không thể nhớ ra.
“Đã nhớ ra tôi?” Ngôn hằng nhíu mắt.
“Thật sự đã gặp qua anh sao?” Thiệu Đường vẻ mặt không tin.
“Trí nhớ của cô khá kém nha." Ngôn Hằng nhìn Thiệu Đường.
Thiệu Đường bất đắc dĩ lắc đầu chính là cảm thấy có chút quen quen.
“Tôi gặp cô hôm qua! Hôn lễ của chị tôi chúng ta có gặp." Ngôn Hằng nhắc Thiệu Đường.
“Chị Tuyết Nhu là chị họ của anh?"
“Đúng vậy, bây giờ mới nhớ, thật lợi hại.” Ngôn hằng giễu cợt Thiệu Đường.
“Ha ha” Thiệu Đường gãi gãi đầu.
“Đường, dạo này cửa hàng kinh doanh làm sao?”
“A tất cả nằm trong đây hết.” Thiệu Đường đem sổ sách đưa cho Tiêu Nam.
“Được lắm. Đường, Hàm. Một tháng gần đây bán hàng có vẻ thực tốt nha. Tôi thật sáng suốt cho Đường phụ trách trang phục nữ còn Hàm phụ trách trang phục nam!” Tiêu Nam cẩn thận nhìn sổ sách.