• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô thấy cái này thế nào?” Ngôn Nặc cầm lấy mẫu mới nhất trong năm nay đưa cho Thiệu Đường xem.

“Cũng được, để tôi xem lại.” Thiệu Đường nhìn di động trong tay Ngôn Nặc, cũng khá đẹp nhưng để suy nghĩ lại. Vì cái này rất mắc, một cái di động đã tốn gần một tháng lương, nếu là trước kia thì sẽ không cần suy nghĩ phiền phức thế này nhưng hôm trước vừa mới cho A Vĩ mượn tiền nên bây giờ trong túi còn chưa tới bốn ngàn.

“Này, cái thì sao?” Ngôn Nặc đem một cái khác đến, là màu trắng rất hợp với Thiệu Đường.

“Ok, vậy lấy cái này.” Thiệu Đường xấu hổ nói.

“Vậy gói lại cái này.” Ngôn Nặc hướng tới người bán hàng nói.

“Số điện thoại của cô bao nhiêu vậy?” Thiệu Đường cầm điện thoại mới của mình hỏi Ngôn Nặc.

“Đưa di động cho tôi.” Ngôn Nặc lấy điện thoại của Thiệu Đường bấm một dãy số rồi đưa lại cho Thiệu Đường.

“Đã trễ rồi tôi phải về nhà.” Ngôn Nặc nhìn đồng hồ lớn ở cửa hàng.

“Để tôi tiễn cô một đoạn.” Thiệu Đường bỏ điện thoại vào túi.

“Được, cô đưa tôi xuống bãi đỗ xe đi."

“Cám ơn hôm nay nha.” Ngôn Nặc ngồi vào trong xe quay cửa kính xe xuống.

“À mà chuyện tôi nói với cô, vậy cô có chấp nhận tôi không???” Thiệu Đường khẩn trương hỏi.

“Cô theo đuổi người khác đều nhanh như vậy sao?” Ngôn Nặc hỏi lại.

“Tôi…tôi…tôi không có theo đuổi người khác a." Thiệu Đường đứng ngoài xe vuốt vuốt sau gáy.

“Cái gì? Cô chưa theo đuổi ai a?” Ngôn Nặc không tin nhìn Thiệu Đường.

“Quả thực là không có.”

“Tạm tin cô vậy.”

“Hi, kẹo này cho cô.” Thiệu Đường tiếp tục lấy kẹo ra đưa Ngôn Nặc.

“Tôi vẫn còn! Khi nào muốn ăn tôi sẽ tìm cô." Ngôn Nặc đưa kẹo ra cho Thiệu Đường xem.

“Cô không thích?” Thiệu Đường vẫn không đoán rõ ý của Ngôn Nặc.

“Hắc hắc, cô tự trở về suy nghĩ đi." Nói xong liền rời đi.

“Đường đại tỷ, cô bị sao vậy! Cô có thể hỏi một lãng tử có kinh nghiệm tình trường như tôi.” A Vĩ tự kỉ.

“Chuyện gì, nói nhanh đi." Thiệu Đường hỏi cả buổi sáng mà hắn chỉ nói lung tung mà không nhập đề.

“Hắc, cô ấy muốn cô làm kẹo nữa, vậy thì chắc cô ấy cũng có ý với cô a." A Vĩ nhìn Thiệu Đường, đúng là khi yêu ai cũng trở nên ngốc như vậy! Người ta đã mở lời đến đó mà cũng chưa nhận ra.

“Thật không?” Thiệu Đường kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên! Không tin sao? Vậy tan sở cô đến hỏi cô ta xem."

“Ân!”

“Mà bây giờ tôi thấy cô cũng không có tâm tình làm việc, vậy bây giờ đi luôn đi."

“Không được, dù sao cũng sắp tan ca rồi.” Thiệu Đường đem di động ra tìm số Ngôn Nặc.

“Giữa trưa tôi có thể tới công ty đưa kẹo cho cô không?” Thiệu Đường khẩn trương soạn tin nhắn gửi cho Ngôn Nặc.

“Ai nha, Đường đại tỷ, cô mới đổi di động sao?” A Vĩ hét chói tai giống như tìm được kho báu.

“Thôi, cậu đừng theo tôi vì cái di động mới a."

“Sao vậy?” A Vĩ uỷ khuất nói.

“Nhớ hồi đó cậu…” Thiệu Đường chuẩn bị giáo huấn A Vĩ, di động của Thiệu Đường rung lên.

“Ừ tuỳ cô.”

“Vậy chút nữa tôi ở cửa công ty chờ cô." Thiệu Đường trả lời.

“Như thế nào còn chưa tan ca nữa?" Thiệu Đường lần đầu tiên nhấp nhỏm chờ tới giờ tan sở.

“Thiệu Đường đừng nóng! Gấp cái gì, chuyện tình cảm không thể gấp được.”

“Được, không gấp thì không gấp." Thiệu Đường ngồi ở ghế còn ánh mắt thì hướng ra cửa.

“Đường tỷ, tôi tới đón bạn! Chờ tôi sao???” Tiểu Chí đến đúng lúc hai người đang đói bụng.

“Cô rốt cục cũng ra.” Thiệu Đường nói xong liền vội vàng đi.

Thiệu Đường ngồi ở cạnh cửa công ty, nhìn toà nhà to lớn trong lòng không biết bao nhiêu là suy nghĩ.

“Đến đây rồi sao không vào trong?” Ngôn Nặc nhìn xuống Thiệu Đường.

“Tôi chờ bên ngoài là được rồi." Thiệu Đường nhìn thấy Ngôn Nặc liền vội vàng đứng lên.

“Ha ha….chúng ta đi ăn cơm,cô chọn địa điểm đi." Bởi vì cùng Thiệu Đường đi ăn nên Ngôn Nặc không lái xe mà cùng đi bộ.

“Được.” Thiệu Đường nói địa điểm cho Ngôn Nặc.

“Cô cứ cho tôi ăn kẹo mãi chắc tôi sẽ mập mất." Ngôn Nặc vui đùa.

“Hắc” Thiệu Đường ngây ngô cười, đồng thời cầm giúp túi xách cho Ngôn Nặc, rồi chậm rãi thả tay xuống nắm lấy bàn tay của cô ấy. Lúc đó Thiệu Đường có vẻ như xúc động a

Ngôn Nặc chuyển hướng nhìn Thiệu Đường thoáng qua, nhưng cũng không có nói gì chỉ biết sao cô có lá gan lớn thật.

“Nơi này là???” Ngôn Nặc không nghĩ tới Thiệu Đường mang mình đến một nhà hàng nhỏ.

“Đừng nhìn bề ngoài nơi đây mà vội đánh giá, thức ăn ở đây ngon lắm đó." Thiệu Đường như thói quen kiếm một góc, kéo ghế cho Ngôn Nặc ngồi.

Ngôn Nặc nhíu mày nhưng vẫn đồng ý ngồi xuống.

“Đường tỷ, hôm nay ăn cái gì?” Phục vụ đi tới hỏi.

“Cô ăn gì?” Thiệu Đường hỏi Ngôn Nặc.

“Giống như cô đi.” Ngôn Nặc chưa bao giờ đến nơi này dùng cơm nên không biết phải chọn gì.

“Được, khẩu vị của cô như thế nào?”

“Bình thường.”

“Ân, phục vụ, cho hai chén cháo, một mặn một lạt."

“Được, Đường thiếu gia chờ chút."

“Tại sao hắn lại gọi cô là Đường thiếu gia." Ngôn Nặc tò mò hỏi.

“Ân, tên này là do Thiệu Phong - cái tên làm ở quán bar đó, hắn đặt cho tôi. Bởi vì trước đây hắn thường tự xưng là bổn thiếu gia, đi đâu cũng bổn thiếu gia thế này thế họ, đến sau hắn bắt mọi người gọi hắn là Phong thiếu gia. Mà chúng tôi đi cùng hắn nhiều lần nên bị người khác gọi thành thiếu gia.” Thiệu Đường nói xong phục vụ cũng bưng hai chén cháo.

“Đường thiếu gia, mời dùng ngon miệng."

“Để tôi giúp cô lau muỗng.” Sợ Ngôn Nặc thấy không hợp vệ sinh liền giúp Ngôn Nặc lau sạch muỗng.

“Vậy sao cũng có người gọi cô là Đường đại tỷ?” Ngôn Nặc nhận muỗng tiếp tục hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK