Người bên cạnh Nghiêm Án phát hiện, sợ tới mức lập tức muốn đưa anh ta đến bệnh viện.
Anh ta ngăn chặn tất cả mọi người, bướng bỉnh nhìn tôi.
"Không liên quan đến cô ấy, ra ngoài hết đi."
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào m.á.u không ngừng chảy trên ngực anh ta.
"Cô Khương, cô mau khuyên cậu ấy đi! Nếu Nghiêm tổng không đến bệnh viện sẽ c.h.ế.t!"
C.h.ế.t à? Nghiêm Án của tôi đã sớm c.h.ế.t rồi.
Khương Mạn trước kia, cũng đã c.h.ế.t…
Xe cứu thương đã kéo anh ta đi, cấp cứu suốt đêm ở bệnh viện.
Tôi đã cho rằng tôi phải g.i.ế.t anh ta.
Nhưng tôi đã đổi ý.
Tôi chỉ cần anh ta mang theo nỗi hận của tôi, mang theo vô tận hối hận mà sống, đây mới là cách trả thù tốt nhất.
Tất nhiên, tôi không thể nhìn thấy anh ta một lần nữa.
Ngay cả khi có ai đó đến cho tôi biết anh ta đã không hợp tác điều trị trong bệnh viện thế nào, phục hồi tệ ra sao.
Tôi cũng chỉ có một câu nhẹ nhàng gửi lại cho anh ta.
"Đừng c,h,ế,t trước mặt tôi, bẩn."
Tay Văn Giai Nghiên bị phế, chân cũng bị gãy.
Tôi biết là Nghiêm Án tìm người làm.
Có lẽ là bởi vì cô ta không cam lòng, nhiều lần lén lút theo dõi tôi, muốn làm gì đó.
Đáng tiếc cô ta quá ngu xuẩn, bị tôi phát hiện, cũng bị Nghiêm Án phát hiện.
Vì vậy, chân của cô ta đã bị gãy, hoàn toàn trở thành kẻ tàn phế điên rồ.
Sau đó, Nghiêm Án chạy từ bệnh viện tới tìm tôi.
Anh ta đã gầy hơn nhiều, hình dáng càng thêm sắc bén.
Hai tròng mắt vốn lạnh lùng vô tình, giờ phút này chỉ còn lại hèn mọn.
Tôi xoay người đóng cửa lại.
Anh ta chặn cửa bằng tay, ngón tay của anh ta bị mắc kẹt đến xanh tái:
"Khương Mạn, chỉ cần em có thể dễ chịu một chút, em có thể...".
Tôi cười nhạo nói: "Nghiêm Án, sao anh tiện quá vậy?"
"Khổ nhục kế diễn đủ chưa?"
Cho dù tôi dùng sức đẩy cửa, anh ta vẫn bướng bỉnh không chịu lui về phía sau một bước.
“Vết thương trên người em... Khá hơn chút nào chưa?"
Anh ta nói thêm: "Những vết sẹo đó, anh có thể đưa em đi điều trị, anh hứa sẽ trị hết toàn bộ!"
Có lẽ anh ta điên rồi.
Tôi hỏi anh ta: "Có phải những vết sẹo này chữa hết rồi thì tổn thương mà tôi đã trải qua sẽ không còn tồn tại nữa không?"
Tôi chỉ vào vị trí vai trái: "Nghiêm Án, anh còn nhớ, nơi này vốn viết cái gì không?"
Khuôn mặt của anh trắng bệch, đẫm nước mắt.
Tôi vạch trần từng vết sẹo của mình.
"Nơi này, là gái đ,i,ế,m do anh tự tay viết."
"Anh còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt tôi chứ."
21
Tôi đóng cửa lại, dựa vào tường và hít thở thật sâu.
Tôi cho rằng tất cả họ đều nhận được báo ứng, tôi sẽ từ từ tốt lên, có thể sống tốt theo ý nguyện của mẹ tôi.
Nhưng hóa ra những hồi ức kia chưa bao giờ bị lãng quên.
Nghiêm Án hèn mọn đến cực điểm gọi tên tôi.
"Khương Mạn, em trả lại hết những thứ đó cho anh được không...".
"Trả lại hết cho anh...".
Không biết qua bao lâu, hoảng hốt, tôi nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống đất.
Cửa vừa mở ra, thân thể Nghiêm Án đã ngã xuống.
Có một con dao nhỏ trên mặt đất, quần áo của anh ta đã bị cắt đứt ở nhiều nơi, m/á/u cũng thấm đẫm.
Màu m/á,u àm nổi bật gương mặt tái nhợt của anh ta, hình ảnh quỷ bí lại câu lòng người.
Tôi nhìn anh ta một cách lạnh lùng.
"Muốn c,h,ế,t, thì c,h,ế,t xa một chút."
"Nghiêm Án, tôi đã sớm không còn trái tim."
"Giống như anh vậy."
Anh ta treo hơi thở yếu ớt, giữ chặt làn váy của tôi.
"Khương Mạn. Thực xin lỗi...".
"Anh đưa mạng mình cho em, xin em...".
"Giống như trước kia...".
Tôi ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt anh ta.
"Nghiêm Án, anh ở trong lòng tôi, đã sớm c.h.ế.t."
"C.h.ế.t vào năm…. tôi yêu anh nhất.".