Tôi nghĩ có thể tôi cũng bị bệnh.
Giống như mẹ.
Khi đứng trên cao, luôn luôn tưởng tượng rằng mình có thể sinh ra một đôi cánh.
Tôi đã biết nơi mẹ tôi muốn đi.
Gió đêm lạnh thổi lên làn váy của tôi, ngay cả khi mặt trời lặn bao phủ tôi, tôi vẫn không cảm nhận được một chút nhiệt độ.
Cách đó không xa, những người yêu nhau dựa vào nhau.
Có lẽ đang nói về những lời hứa giữa hoàng hôn và gió đêm.
Kỳ quái, sao lại giống như, cũng từng có người nói những lời như vậy với tôi…
“Mạn Mạn! Mạn Mạn đừng nhúc nhích!"
"Ngoan! Nhìn anh này!"
"Đưa tay cho anh...".
Tôi quay lại và mỉm cười rạng rỡ.
"Đàn anh, là anh sao!"
Chu Kỳ mở rộng cánh tay về phía tôi, run rẩy, khẩn cầu đến gần tôi.
"Là anh, Mạn Mạn, em tuyệt đối đừng nhúc nhích..."
"Đừng sợ...".
Tôi lắc đầu.
"Em không sợ."
Phía trước, lan can cao ngăn cách tôi khỏi đám đông.
Dưới chân, là mặt hồ sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.
Tôi không thể nghe thấy tiếng ồn ào, chỉ có thể nghe thấy gió đêm tùy ý.
"Mạn Mạn, em xem!"
Chu Kỳ chậm rãi giơ tay lên, một chiếc vòng tay dưới ánh mặt trời lặn, còn đẹp hơn cả mặt hồ.
"Đây là lần thứ ba, em thậm chí còn chưa đeo nó."
"Có thể để anh, đeo vào cho em được không...".
Tôi ngẩn người.
Cuối cùng, cũng không đưa tay ra.
"Thực xin lỗi...".
"Mạn Mạn!!"
Không có cánh…
Hồ nước lạnh lẽo thấu xương từ bốn phương tám hướng vọt tới, cuối cùng tôi không còn nghe thấy bất kỳ tiếng nào nữa…
23
Góc nhìn của Nghiêm Án
Tôi đã sớm hối hận từ rất lâu.
Rất lâu trước khi biết được sự thật.
Ngay từ khi... Sau khi tổn thương Khương Mạn hết lần này đến lần khác…
Hết lần này đến lần khác, tôi bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng về cái ch.ế.t của mẹ dẫn đến mất đi lý trí.
Nhiều lần giãy giụa, lôi kéo.
Tôi bị mắc kẹt trong vũng bùn không thể trốn thoát.
Tôi quên mất, Khương Mạn vốn là một cô gái thế nào.
Hận thù nảy sinh, che mờ trái tim tôi.
Cây bút đó, tôi không biết, viết rồi sẽ không xóa được…
Nhìn thấy cô ấy đi với một người đàn ông khác, tôi sẽ nổi điên.
Nhưng khi tôi phát hiện ra vết thương trên vai cô ấy, tôi mới ý thức được những gì tôi đã làm với cô ấy.
Sau khi biết mẹ cô ấy đã t,.ự s.,á.t, tôi biết, mọi thứ đã quá muộn…
Cô gái đơn thuần và tốt bụng này đã bị tôi hủy hoại hoàn toàn.
Khương Mạn nói đúng, tôi chỉ là một con chó mà ai cũng có thể lợi dụng mà thôi.
Bị cha ruột lợi dụng, bị thù hận lợi dụng, đến Văn Giai Nghiên cũng có thể dễ dàng kích động tôi…
Chỉ quên mỗi một điều…
"Khương Mạn, mặt em đỏ như vậy, có phải thầm mến anh không?"
"Ai nha anh thật phiền!"
"Chúng ta sẽ ở bên nhau, rất rất nhiều năm."
"Vậy anh sẽ vĩnh viễn cùng em ngắm hoàng hôn và gió đêm chứ?"
"Nhất định rồi."
Chỉ quên mỗi cô ấy…
"Nghiêm Án, tôi từng, yêu anh rất nhiều năm."
"Nghiêm Án, anh có trái tim sao?"
"Nghiêm Án, anh mới là, người đáng chec nhất đấy...".
Tôi đáng ch.ế.t, tôi phải c.h.ế.t!
Nhưng vì cái gì, người không chút do dự nhảy xuống từ trên cầu, lại là em…
Tại sao, em trừng phạt tôi thế nào cũng được, tại sao lại dùng cách này!
Em nhất định không muốn biết, người đầu tiên tìm được em dưới đáy hồ, chính là anh…
Chu Kỳ? Hóa ra anh ta cũng yêu em như thế, liều lĩnh nhảy xuống với em.
Như vậy, anh mới yên tâm, để anh ta dẫn em đi…
KẾT CỤC
Tôi thực sự không muốn tin rằng loại tình tiết mất trí nhớ cũ rích này lại xảy ra với tôi!
Cũng may mặc dù ông trời cướp đi ký ức của tôi, nhưng lại ban cho tôi một anh đẹp trai.
Anh ấy tên là Chu Kỳ, đẹp trai và ấm áp, là người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra.
Anh ấy nói anh đã yêu thầm tôi nhiều năm.
Ở bên cạnh anh ấy, tôi rất thoải mái và hạnh phúc.
Tôi rất ít khi nghĩ tới trước kia, nơi đó hình như là vùng ký ức cấm kỵ, vừa chạm vào đã khiến người ta vô cùng hoảng hốt.
Vài tháng sau, những bông hồng Chu Kỳ trồng cho tôi ở trong sân đã nở rộ.
Anh ấy nói rằng vẫn còn thiếu gì đó, vì vậy Chu Kỳ đã ôm một hộp giấy bí ẩn tới.
Trong hộp là hai con mèo to bằng bàn tay.
Tôi vui vẻ ôm lấy anh ấy.
"Sao anh biết em thích hai con mèo này!"
Ánh mắt anh cưng chiều nhéo mũi tôi.
"Em đó, lần trước nhìn thấy chúng nó, ánh mắt sáng hơn bao giờ hết!"
Trong bụi hoa hồng, mèo con đi vòng quanh chúng tôi.
Chu Kỳ mở lòng bàn tay ra trước tôi, là một chiếc vòng đeo tay.
Dường như giọng của anh có chút bất đắc dĩ.
"Em biết không, đây là lần thứ tư anh muốn đeo nó cho em."
"Ba lần trước em đều từ chối anh."
Tôi đưa tay ra, nhìn anh ấy với đôi mắt lấp lánh.
Anh sửng sốt, ánh sáng lóe ra trong mắt, còn sáng hơn cả chiếc vòng này…
Hai năm sau…
"Chu Kỳ Chu Kỳ, em sắp về đến nhà rồi, hình như có người đang theo dõi em!"
Tôi tăng tốc độ.
Đầu dây bên kia, Chu Kỳ còn chưa kịp nói gì, điện thoại di động của tôi đã rớt xuống trong lúc bối rối.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi sợ hãi và la hét.
Cho đến khi người đàn ông đột nhiên hô tên tôi.
"Khương Mạn...".
Tôi ngây ngốc, theo tiếng này, mới dám ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Đây là một người đàn ông rất cao và rất đẹp trai.
Khuôn mặt của anh ta rất gầy, có chút tiều tụy.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi, xen lẫn rất nhiều cảm xúc mà tôi không hiểu.
"Anh là ai?"
Dường như anh ta ngây ngẩn cả người, gọi tôi một lần nữa.
"Khương Mạn."
Giọng nói có chút run rẩy.
Anh ta biết tôi.
Cổ tay bị nắm chặt, lúc tôi tránh ra, tôi thấy vết sẹo trên cổ tay anh ta.
Rất nhiều vết sẹo, tôi nhìn mà kinh hồn bạt vía.
“Tôi không quen anh! Anh nói chuyện đàng hoàng đi!"
Nhưng tại sao, nhịp tim của tôi lại nhanh như vậy!
Ánh mắt của anh ta quá mức nóng bỏng, giống như muốn đ.â.m t.h.ủ.n.g tôi.
Giây tiếp theo, tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp yên tâm.
Chu Kỳ vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Không có việc gì, anh ở đây."
Tôi hỏi anh, anh có biết người đàn ông kỳ lạ này không?
Chu Kỳ chỉ cười nhạt.
“Anh ta là… bạn bè trước đây của Mạn Mạn."
Nhưng ánh mắt người nọ nhìn tôi rất kỳ lạ.
Dường như rất kích động, lại tựa như rất bi thương.
Chu Kỳ không cho tôi gặp anh ta.
"Các người...".
"Bây giờ Mạn Mạn, rất hạnh phúc."
"Chúng tôi kết hôn rồi, anh Nghiêm."
Hoàn_