Đang muốn đáp lại, lúc này ánh mắt lại không khống chế được nhìn về phía đường đối diện.
Không biết từ lúc nào, nơi đó có một chiếc xe sang màu đen vô cùng quen mắt.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt Nghiêm Án chiếm hết tầm mắt của tôi.
Tôi không thấy rõ biểu tình của anh ta, chỉ cảm thấy hơi lạnh thấu xương thổi quét đến.
Nghiêm Án lơ đãng phun ra một vòng khói, vài giây sau, xe rời đi.
Tay tôi run lên, vòng tay của Chu Kỳ rơi xuống đất.
Tôi không dám liếc mắt nhìn anh ấy nữa, hoảng sợ nói một tiếng xin lỗi, xoay người bỏ chạy.
Thời điểm này, tôi chỉ muốn rời đi ngay lập tức, đi xa!
Chẳng bao lâu, tôi đã làm thủ tục xuất viện cho mẹ tôi và đặt vé máy bay.
"Mẹ, chúng ta...".
Bà không ở trong phòng bệnh...
"Mẹ?".
Giọng nói của tôi run rẩy.
Sân thượng, hồ nhân tạo, góc cầu thang, toàn bộ bệnh viện...
Tôi không thể tìm thấy bà ấy!
Chân tôi mềm nhũn, dựa vào tường trượt xuống đất.
Ngón tay run rẩy không ngừng, gọi điện thoại cho Nghiêm Án.
"Mẹ tôi... Ở đâu?"
Một lúc lâu sau, bên kia mới truyền đến tiếng cười nhạo của anh ta.
"Lúc này, cô mới có thể nhớ tới tôi."
"Nghiêm Án!".
Tôi gần như sụp đổ và rít lên tên của anh ta.
Lần cuối cùng gọi tên anh, là lúc e lệ đáp lại lời thổ lộ của anh ta.
Tôi không muốn tin rằng anh ta sẽ làm chuyện đó, nhưng sự thật đã được đặt trước mắt tôi.
Anh ta thực sự là một con qu.ỷ!
"Nếu anh làm hại mẹ tôi, tôi nhất định sẽ gi/ế/t anh!"
"Giết tôi?". Nghiêm Án cười lạnh: "Khương Mạn, cô vẫn luôn tự đề cao bản thân như vậy."
Tôi ngơ ngác nhìn cầu thang trống trải.
Đúng vậy, tôi có thể làm gì đây?
Tôi chỉ có thể lần lượt ép mình phô ra dáng vẻ mà anh ta thích, hèn mọn lấy lòng, giống như một tội nhân.
“Làm ơn… tôi sẽ nghe anh hết...".
Phản kháng là vô ích.
Mà lần này, Nghiêm Án tựa hồ chơi chán ngấy cách cũ.
Chiếc xe kín mít đưa tôi đến nhà anh ta.
Cho đến khi tới đây, cuối cùng tôi cũng gọi được cho mẹ.
Bà nói với tôi rằng bà chỉ đi dạo với người ta, bây giờ bà đã trở lại bệnh viện.
Tôi nhất thời cảm thấy cả người hư thoát, vô lực chống đỡ sô pha miễn cưỡng đứng vững.
9
Nghiêm Án còn chưa xuất hiện, cửa truyền đến tiếng kêu la hét của Văn Giai Nghiên.
“Tránh ra! Dám ngăn cản tôi, có biết tôi là người của anh Án hay không!"
Cô ta đạp giày cao gót, liều lĩnh xông vào trong, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, lập tức điên cuồng nhào tới, một cái tát dùng sức tát vào mặt tôi.
Tôi không thể đứng vững, ngã xuống lần nữa.
"Quả nhiên là con kh/ố/n mày! Lại dám đến nhà anh Án, mày cho rằng quyến rũ anh Án, thì mày có thể thay thế tao à?"
Tôi nhìn cô ta một cách chế giễu.
Thay thế cô ta? Đúng là đồ vừa độ.c ác lại ng.u ngốc.
"Ai cho cô ta vào?"
Nghiêm Án chậm rãi đi xuống cầu thang, một đôi chân dài quấn trong quần âu đắt tiền, áo sơ mi nửa mở, ánh mắt lãnh đạm lộ ra nguy hiểm.
Văn Giai Nghiên nhìn đến mê mẩn, đỏ mặt hét lên với tôi: "Nghe chưa, ai cho mày vào, còn không mau cút!"
Nghiêm Án ngồi trên sô pha, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.
Tôi đứng dậy, bị anh ta dùng sức kéo vào trong ngực.
Xung quanh đều là hương vị vừa tắm xong trên người anh ta, tôi chỉ cảm thấy vô cùng gh’ê t/ở/m.
"Tôi nói cô đấy." Nghiêm Án thản nhiên nhìn Văn Giai Nghiên một cái: "Cút đi."
Dứt lời, anh ta vùi đầu, hôn lên cổ tôi.
Sức lực càng lúc càng lớn, một đôi tay gắt gao siết chặt tôi, hận không thể xoa nát tôi.
Tay tôi run rẩy không ngừng, hoàn toàn không tránh được mảy may.
Tôi vĩnh viễn không đoán được rốt cuộc Nghiêm Án muốn làm cái gì.
Tôi nhìn thấy mặt Văn Giai Nghiên tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó ghen ghét trong hai mắt làm cho toàn bộ ngũ quan của cô ta đều bắt đầu vặn vẹo.
"Anh Án! Làm sao anh có thể...".
“Khương Mạn! Con đ.i,ế,m này!"
Nghiêm Án cắn vào xương quai xanh của tôi, buộc tôi phát ra tiếng.
Tôi đưa tay ra, cố gắng đánh anh ta tỉnh táo.
"Nghiêm Án!".
Cảm giác nhục nhã tột độ làm tôi run rẩy.
Anh ta nắm lấy tay tôi, cả người lấn thân xuống.
Tôi bị đè lên ghế sofa, bị ép giơ tay lên cao.
Nghiêm Án bóp cổ tôi, lúc vệ sĩ còn chưa đưa Văn Giai Nghiên ra ngoài, trước mặt mọi người, cúi đầu cắn môi tôi.
Nụ hôn thô bạo cạy mở hàm răng, tôi liều mạng đẩy vai anh ta, cho dù cắn nát môi anh ta, anh ta vẫn không chịu buông tôi ra.
Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi máu tươi, làm cho tôi choáng váng, gần như nghẹt thở.
Cánh cửa được đóng lại, ánh sáng cuối cùng biến mất.
Tôi không nghe rõ tiếng động bên ngoài, bên tai chỉ còn lại tiếng khàn khàn thở dốc của Nghiêm Án.
Tôi nhắm mắt lại, không còn phản kháng, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt.
Nghiêm Án, nhất định phải tra tấ.n tô.i như vậy, anh mới cảm thấy đã nghiền sao?