Giờ phút này, tôi đột nhiên vô thức nhìn về phía Nghiêm Án.
Tôi muốn xem, anh ta thấy tôi chật vật không chịu nổi như vậy, sẽ có bao nhiêu hài lòng.
Đột nhiên, Văn Giai Nghiên hét lên một tiếng, sau đó ném thứ gì đó ra ngoài, nặng nề rớt sau lưng tôi.
M á u trong người tôi giống như đông lại, cứng ngắc, chậm rãi quay đầu.
Con mèo của tôi đã c/h/ế/t.
Trên người nó không còn phập phồng nữa, trên lông trắng tinh đầy m/á/u, dùng một tư thế tà/n nhẫ/n ch/ế/t trước mắt tôi.
Văn Giai Nghiên vứt ch/ế/t con mèo của tôi.
Cô ta còn ra vẻ tủi thân làm nũng với Nghiêm Án: "Con mèo này vừa rồi muốn cắn em, em bị dọa mới vứt nó ra ngoài!"
Mèo con vừa mới bị cô ta xách lên, đã mất đi phản ứng, làm sao có thể cắn cô ta?
Tôi cho rằng, tôi đã không có gì để mất ngoại trừ mẹ tôi.
Nhưng bọn họ lại gi/ế/t ch/ế/t nơi gửi gắm tinh thần còn sót lại của tôi.
Chạm vào cơ thể dần dần cứng nhắc của mèo con, nước mắt của tôi không kiểm soát được rơi xuống từng giọt từng giọt.
Giờ phút này trong mắt tôi không còn ai khác, trực tiếp đi về phía Văn Giai Nghiên, lúc cô ta đang vui sướng khi người gặp họa không hề phòng bị, dùng hết toàn bộ khí lực tát cô ta một cái.
Không đợi mọi người phản ứng, tôi lại nhào tới, một tay túm chặt tóc cô ta, một bên hung hăng cắn vào cánh tay cô ta.
Cho đến khi mùi m/ á/u tươi tràn ngập miệng.
Tôi bị mấy người kéo ra khống chế, Văn Giai Nghiên thét chói tai đứng lên, bộ dáng phát đi.ê.n giống như một con ác quỷ.
“Con k/hốn! Tao phải gi/ ế/t mày!"
Tôi nhìn cánh tay đẫm m/á/u của cô ta, chỉ cảm thấy còn chưa đủ.
Tôi muốn cô ta phải dùng mạng để đền!
"Dừng tay."
Nghiêm Án lên tiếng.
Cái tát Văn Giai Nghiên vung về phía tôi dừng lại trên không trung.
Tôi giương mắt nhìn Nghiêm Án, người ngoài cuộc lạnh lùng này.
Thoạt nhìn anh ta thật sự là cao cao tại thượng, tựa như cuộc tranh đấu giữa những kẻ đ.iê/n không hề liên quan đến anh ta.
Nhưng Văn Giai Nghiên từ đầu đến cuối, đều chỉ nghe theo anh ta không phải sao?
"Anh Án! Anh xem ả khốn này cắn em nè! Anh nhất định phải dạy dỗ nó cho em!"
Nghiêm Án đi tới trước người tôi, giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến.
"Khương Mạn, một con mèo mà thôi...".
Tôi nhìn anh ta, cười đến nỗi nước mắt chảy ra ngoài.
Người mà tôi đã từng thích rất nhiều năm, mối tình đầu của tôi đã tự tay khắc hai từ "gái đi,ế,m" trên vai tôi, cho dù tôi tình nguyện thừa nhận tất cả vũ nhục, vẫn là gi/ế/t c/h/ế/t mèo của tôi...
Bây giờ, anh ta cao cao tại thượng, hiếm khi lộ ra một chút thương hại, nói với tôi: "Một con mèo mà thôi...".
7
Văn Giai Nghiên hung tợn phụ họa: "Một con súc sinh thì có là gì, Khương Mạn, nếu mày chọc tao thì cả mẹ của mày...".
"Câm miệng."
Nghiêm Án lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Chỉ là một ánh mắt, Văn Giai Nghiên lập tức sợ.
Cả người tôi không còn sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
Cuối cùng, tôi ôm xác mèo, đi vào mưa và chôn nó ở nơi nó thường thích chơi nhất.
Tôi tu/y/ệ/t v/ọ/ng, vẫn còn sợ hãi.
Lúc xúc động tôi hận không thể lập tức đi c/h/ế/t, nhưng làm sao tôi nỡ bỏ mẹ một mình.
Tôi sợ rằng một ngày nào đó họ sẽ đụng tới mẹ tôi.
Vì vậy, tôi muốn trốn thoát.
Trốn đến nơi nào cũng được, tôi chỉ cần mẹ tôi ở bên cạnh...
Tôi đã chuẩn bị cho tất cả mọi thứ trong thời gian nhanh nhất có thể.
Hôm nay, tình cờ gặp đàn anh Chu Kỳ.
Nhớ tới cái ch/ế/t/ của mèo con, trái tim lại đa/u đớ/n, khi đối mặt với anh ấy cũng cảm thấy rất áy náy.
Mèo con là Chu Kỳ tặng cho tôi, tôi đã nuôi nó từ lúc nó bé bằng một lòng bàn tay, rõ ràng mới lớn lên, lại không thể vui vẻ chạy khắp nơi nữa.
Chu Kỳ là một người hiền lành và khiêm tốn, anh ấy không đổ lỗi cho tôi, còn cố gắng an ủi tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp sau một thời gian dài bị áp lực, trong một khoảnh khắc cảm xúc mất đi sự kiểm soát, tôi khóc đến mức không nói nên lời.
Chu Kỳ luống cuống tay chân nhẹ nhàng vỗ về tôi, sau đó dứt khoát nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
"Không phải lỗi của em, lần sau, anh sẽ đưa một con mèo khác, để nó ở cùng em...".
Tôi không dám nói với Chu Kỳ rằng con mèo con đã bị tr/a tấ/n đến ch/ế/t.
Tôi tránh sự thân cận của anh ấy, nói với anh ấy rằng tôi sẽ đưa mẹ tôi đi.
Chu Kỳ sửng sốt, sau đó có vẻ có chút sốt ruột.
"Vì sao, đột nhiên như vậy?"
"Em muốn đi đâu?"
"Khương Mạn, thật ra anh...".
Tôi ngắt lời anh ấy, cố gắng mỉm cười rực rỡ.
"Đàn anh, cám ơn anh."
Nhưng bên cạnh tôi, không thể chứa thêm bất cứ ai nữa.
Bất cứ ai đến gần tôi một chút, tôi sẽ không ngừng nhớ đến cái ch/ế/t thả/m khố/c của con mèo.
Khi nói lời tạm biệt, Chu Kỳ nắm lấy tay tôi.
Tôi vô ý thức muốn tránh ra, anh ấy lại đột nhiên nhét một thứ vào lòng bàn tay tôi.
Lạnh lẽo.
Tôi mở lòng bàn tay của mình ra, đó là một cái vòng tay tinh xảo.
Chu Kỳ nói: "Còn nhớ lần đầu tiên gặp em, vô tình làm gãy vòng đeo tay của em."
"Cái vòng tay này là... Anh tự thiết kế, đã muốn tặng cho em từ lâu rồi."
"Khương Mạn, chúng ta…. Còn có thể gặp lại chứ?"
Trái tim tôi rất phức tạp.