Ở bệnh viện nhìn thấy mẹ tôi một lần nữa, tôi không nhịn được nhào vào lòng bà.
Bà gầy đi rất nhiều, vỗ đầu tôi, vừa cười vừa xem tôi như đứa trẻ.
"Mạn Mạn, con vất vả rồi."
"Gần đây con ổn chứ, có chịu uất ức gì không?"
Tôi đang muốn an ủi bà.
"Dì ơi, gần đây Mạn Mạn chịu rất nhiều uất ức đó!"
Văn Giai Nghiên đột nhiên đi vào phòng bệnh....
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào.
Mẹ hỏi tôi: "Mạn Mạn, đây là?"
"Dì, con là bạn của Khương Mạn, con đến thăm dì."
Cô ta mỉm cười sáng lạn, muốn tiến lên nhưng bị tôi ngăn lại.
Tôi cắn răng, thấp giọng nói: "Ra ngoài."
Sau đó, cô ta đột nhiên ra tay xé quần áo của tôi!
Tôi chưa kịp đẩy ra, quần áo đã bị kéo đến bả vai, lộ ra từng mảng vết thương.
"Dì xem, con đã nói gần đây Mạn Mạn chịu rất nhiều uất ức mà!"
"Cậu ấy nhất định là sợ dì lo lắng, cho nên không dám nói cho dì biết!"
Tôi cực lực nhẫn nại, gọi y tá để đuổi cô ta ra ngoài.
"Mạn Mạn, xảy ra chuyện gì...".
Giọng nói của mẹ run rẩy, tôi điều chỉnh biểu hiện tốt, ra vẻ không sao.
"Không có việc gì, mẹ đừng tin cô ta, con chỉ không cẩn thận bị thương thôi."
"Mẹ, mẹ biết rồi đó, từ nhỏ con đã hay bị thương rồi."
Lòng tôi hoảng loạn vô cùng, cố gắng kiềm chế bàn tay run rẩy, chỉ có một ý tưởng, đó là không để mẹ chịu kích thích.
Tôi đã nói với mẹ về ý định xuất viện và rời khỏi đây, bà đã đồng ý.
Bác sĩ nói bà đã hồi phục tốt, gần đây đã ăn uống ngon miệng hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Đêm đó, tôi vốn muốn ở ở bệnh viện chăm bà.
Bà nói bà muốn ăn mì bò.
Tôi đi mua mì bò, thêm một phần thịt bò, mẹ tôi thích ăn trứng lòng đào.
Khi trở lại bệnh viện, có rất nhiều người ở tầng dưới.
Nhiều người ồn ào, tôi chỉ muốn nhanh chóng mang mì bò cho mẹ ăn.
12
Không biết ai hét lên một tiếng: "Thật sự là n.h.ả.y l.ầ.u! Có người muốn nh.ả.y l.ầ.u."
Bước chân của tôi giống như bị đóng đinh.
Chợt, một bóng dáng rơi xuống cực nhanh.
Rơi xuống trước ánh mắt của đám đông giống như một con diều bị hỏng.
Tiếng xương cốt v.ỡ v.ụ.n, còn có tiếng kêu sợ hãi của đám người tràn ngập màng tai.
Tôi nhấc chân lên, muốn rời đi.
Mẹ vẫn đang chờ mì bò của tôi.
"Tôi đã gặp qua người này, đây hình như là người phụ nữ bị tr.ầ.m c.ảm nằm viện!"
"Ai, thật đáng thương, tr.ầ.m c.ả.m cũng quá đáng sợ."
Tôi cứng đờ.
M. á. u tươi uốn lượn trên mặt đất, giống như một con rắn k.h.ủ.ng k.h.i.ế.p.
Tất cả mọi người cách xa, nhưng tôi đã đi về phía đó từng bước một.
Cho đến khi nhìn thấy, sợi dây đeo tay rực rỡ được buộc trên cổ tay nằm trên mặt đất.
Đó là nó cho mẹ tôi.
Trước mắt tôi trống rỗng, nhìn lên nóc nhà cao cao, lại nhìn người nằm trên mặt đất không có sự sống.
“...”
Giờ khắc này, tôi chỉ có thể phát ra từng trận tiếng nức nở từ sâu trong cổ họng.
Sau đó ngất xỉu.
Khi tôi thức dậy, có bác sĩ và y tá vây quanh tôi.
Họ thấy tôi mở mắt ra, muốn nói điều gì đó, nhưng nuốt trở lại.
Tôi mở miệng.
"Mì bò của tôi đâu?"
......
Tôi vén lớp vải trắng lên.
Người phụ nữ nhợt nhạt, không còn thở, giống hệt mẹ tôi…
Đây không phải mẹ tôi!
"Các người giấu mẹ tôi đi đâu rồi!"
"Đây không phải là mẹ tôi!"
"Mẹ tôi còn đang chờ mì bò của tôi!"
Bác sĩ ngăn tôi lại.
“Bắt lấy cô ấy! Lại tiêm một mũi!"