Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14.

Nhưng thực ra, ta đã lừa Thẩm Hoài Đình.

Ta đã từng, có một chút tình cảm với hắn.

Lần đầu tiên đến Thịnh Kinh bái kiến Hoàng hậu, ta đã bị lạc đường trong hậu cung, ta càng đi càng sâu, lạc tới lãnh cung hoang vắng không một bóng người.

Vừa âm u vừa đáng sợ.

Trong lòng ta có chút sợ hãi, vội vàng rảo bước muốn rời khỏi thật nhanh, nhưng đột nhiên lại bị trẹo chân ngã vào trong một hang đá.



Sắc trời đã khuya, tiết trời ngày càng lạnh lẽo.

Ta vốn cho rằng mình sẽ chết cóng ở đây.

Nhưng Thẩm Hoài Đình đã cứu ta.

Hắn khoác áo choàng cho ta, bế ta đi tới bên ngoài tẩm cung của Hoàng hậu rồi mới đặt ta xuống, để ta chậm rãi đi vào.

Hắn một câu cũng không nói, nhưng ta biết hắn lo rằng người khác sẽ đồn thổi những lời không hay, làm tổn hại đến danh dự của ta.

Ta rất biết ơn sự giúp đỡ của hắn.

Vậy nên khi biết mình được ban hôn, ta cũng đã từng đến cầu xin Hoàng hậu.

Chỉ là đã bị từ chối.

Hoàng quyền trên cao, thánh chỉ đã hạ, đâu ai dám phản kháng một lời.

Ta cũng không thể làm gì được.

Kết hôn đã nhiều năm, chuyện hoang đường hắn làm vô số kể, đối xử với ta cũng đều là gọi tới gọi lui, nhưng ta vẫn luôn không hờn không giận, chăm sóc cho hắn từng li từng tí.

Ta không chỉ coi hắn là thế thân của Hoa Thành Tiêu, mà còn là vì báo đáp lòng tốt của hắn.

Nhưng ba năm đã trôi qua, một chút cảm tình khi đó,cũng đã hao hết.

Trên bữa tiệc, ta vẫn mải đắm chìm trong tâm trạng buồn chán, mãi cho đến khi một tiếng hô vang lên ——

“Thái tử Tương Quốc đến.”

Ta cũng có chút tò mò vị Thái tử đã đánh bại hàng chục hoàng tử của Tương Quốc để giành được vị trí này sẽ có diện mạo ra sao, vì vậy ngước mắt lên nhìn, sau đó lại không thể rời mắt.

Người nọ áo đỏ tóc đen, càng làm tôn thêm nước da trắng như ngọc, gương mặt tuấn mỹ vô song mang theo vẻ bất khuất kiên cường, trông vô cùng cuốn hút.

Trong lúc hốt hoảng, ta như nhìn thấy được chàng thiếu niên của năm năm trước.

“Triêu Triêu, đợi ta trở về.”

Ta lảo đảo đứng dậy, muốn tiến về phía người kia nhưng lại bị mẹ ta giữ tay lại.

Ta bỗng bừng tỉnh.

Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, ta chậm rãi ngồi về chỗ.

Ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông cách đó không xa, lẩm bẩm một mình.

“Hoa Thành Tiêu.”

Chàng đã trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK