Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19

Khi thượng triều, Hoa Thành Tiêu và Thẩm Hoài Đình hoàn toàn trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Hai người họ một khi đụng mặt, nếu không cãi nhau thì cũng toàn là châm chọc mỉa mai.

Không hề nhượng bộ.

Ta nghe xong dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy Hoa Thành Tiêu có lẽ là đang oán hận Thẩm Hoài Đình đối xử với ta không tốt, vậy nên mới dùng lời lẽ để khiêu khích hắn.

Nhưng ta cũng không nói gì.

Chỉ cảm thấy có chút thú vị.

Một ngày nọ, ta ra ngoài mua đồ trang sức, đột nhiên đụng phải Thẩm Hoài Đình.

Hắn mời ta vào quán rượu ngồi một chút.

Ta nhìn ánh mắt khăng khăng cố chấp của hắn, đồng ý đi vào.

Cửa lớn phòng bao mở rộng, ngụ ý không phải chuyện gì bí mật.

Hắn vừa mở miệng đã chất vấn ta: “Nàng thực sự muốn gả cho hắn sao?”

Ta gật đầu.

Vẻ mặt Thẩm Hoài Đình vô cùng chán nản, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia cổ quái: “Nàng có biết hắn là người như thế nào không? Mấy năm nay hắn ở Tương Quốc đã giết không biết bao nhiêu người mới có thể ngồi lên vị trí Thái tử này, sao hắn có thể dễ dàng dâng cho kẻ khác được. Chắc chắn là hắn đang có âm mưu gì đó, hắn từ lâu đã không còn là Tiểu tướng quân trong lòng nàng nữa rồi, bây giờ hắn là Thái tử Tương Quốc nắm trong tay tất cả quyền lực, trên tay nhuốm máu của anh em mình!”

Hắn nói một cách giận dữ, như thể thực sự lo lắng cho ta.



Nhưng vẻ mặt ta từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản.

Cho đến khi hắn càng nói càng kích động, ta mới lên tiếng ngắt lời.

“Vậy thì sao?”

Thẩm Hoài Đình sững sờ, đôi mắt đỏ rực khẽ run.

Ta nhẹ giọng nói: “Chàng sinh ra trong hoàng cung, anh em tranh đấu, cha con tương tàn, đó chẳng phải chính là dáng vẻ vốn có của chốn cung đình hay sao? Chẳng lẽ Đại Đường chúng ta không giống như vậy à? Chàng không tranh không cướp, lẽ nào phải để cho kẻ khác xâu xé thì mới gọi là không thay đổi ư?”

“Chàng là người như thế nào ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều, ta không cần chàng phải trong sạch hoàn hảo, ta chỉ cần chàng còn sống, cần chàng còn sống quay trở về bên ta.”

Những việc đẫm máu mà Hoa Thành Tiêu đã làm trong lời của Thẩm Hoài Đình đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là để sinh tồn mà thôi.

Hơn nữa còn khiến ta cảm thấy đau lòng.

Chàng vì muốn quay về bên ta mà hao tâm tổn trí.

Sao ta có thể vì dăm ba câu nói của kẻ khác mà cho rằng chàng đã thay lòng?

Thẩm Hoài Đình trước giờ vẫn luôn đánh giá sai ta.

Ta không muốn dây dưa với hắn, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Hoài Đình lại đột nhiên nói ——

“Mạnh Toại Triêu, ta thực sự rất hối hận.”

“Ta vẫn luôn cho rằng chính nàng đã nói với Hoàng hậu rằng ta cứu nàng nên bà mới ép ta phải cưới. Kết hôn nhiều năm, nàng đối xử với ta rất tốt, săn sóc ân cần, khiến ta tưởng rằng nàng thích ta. Lúc ban đầu ta rất ghét nàng, đến thanh lâu say rượu nghe hát đều là vì muốn chọc nàng giận dữ. Cho đến ngày đó nghe nàng khóc hỏi ta có đau không, vết thương của ta không đau chút nào, nhưng trong lòng lại đau đến tê dại.”

“Khi đó ta mới biết, ta không hề ghét nàng, ta chỉ đang sợ mình sẽ rung động, cho nên mới trốn tránh nàng.”

Hắn ngước mắt nhìn ta, trong mắt thoáng một tia buồn bã: “Có phải là ta đã biết quá muộn rồi không?”

Nỗi mất mát đau thương tràn dâng qua lời nói.

Nhưng ta lại chỉ cảm thấy kinh ngạc.

Ta chưa từng biết đến sự đấu tranh và tình ý trong lòng Thẩm Hoài Đình.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Hắn chưa bao giờ dành cho ta chút xíu dịu dàng.

Kết hôn ba năm, lòng ta đầy vết sẹo.

Ta có lỗi với hắn, nhưng hắn cũng có lỗi với ta.



Chúng ta, không ai nợ ai điều gì.

“Thẩm Hoài Đình, ngươi không nên thích ta.”

“Bởi vì ta chưa từng thích ngươi, ta đối xử tốt với ngươi chỉ là để báo đáp lòng tốt của ngươi năm đó.”

“Vì vậy, ta xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến ngươi hiểu lầm lâu như vậy.”

Ta bước lên xe ngựa, giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Đình từ phía sau bỗng vang lên: “Mạnh Toại Triêu, chúc nàng tân hôn vui vẻ, quãng đời còn lại mọi chuyện đều như ý muốn.”

Ta dừng lại một lát, quay đầu mỉm cười:

“Cảm ơn.”

Ta sẽ như vậy.

20

Ta vừa bước lên xe ngựa đã bị ai đó ôm chặt vào lòng.

Người đàn ông bất mãn tựa vào vai ta, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Nàng nói chuyện lâu như vậy, có biết là có người đang ở ngoài này chờ tới nỗi buồn ngủ díp cả mắt ra rồi không?”

Giọng điệu này là đang ghen đó hả?

Ta khẽ mỉm cười, xoay người hôn lên khóe môi Hoa Thành Tiêu, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của chàng, ý cười của ta lại càng sâu thêm gấp bội.

Nhưng chỉ một giây sau, Hoa Thành Tiêu đã lập tức tiến lại gần, nhẹ nhàng dụ dỗ.

“Triêu Triêu, thêm một cái nữa đi.”

Ta vỗ vỗ đầu chàng.

“Hoa Thành Tiêu, chàng phải biết chừng biết mực.”

Nhưng chàng vẫn không cam lòng, không ngừng lăn lộn trong lòng ta.

Khóe miệng khẽ thì thầm tên ta.

Ta lười phản ứng lại chàng, đưa tay vén rèm xe ra, lại phát hiện trời đang có tuyết.

Nhìn ra xa là cả một vùng trắng xóa, đẹp đến nỗi mê đắm lòng người.

Trong cơn hoảng hốt, ta như trở về đêm trước tuổi mười sáu.



Ta nhìn thấy vị thiếu niên tướng quân đứng trên đầu tường nhìn xuống phía ta, tư thế oai hùng, cực kỳ tuấn tú.

Chàng nở nụ cười, lớn tiếng hỏi ta ——

“Triêu Triêu, nàng được gả cho ta đúng như mong muốn rồi phải không?”

Ta quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, người đang không ngừng huyên thuyên nói về việc tổ chức hôn lễ, hận không thể tự mình ra tay.

Nào có nửa phần thờ ơ ít nói như lúc thượng triều.

Ta khẽ ngoắc lấy tay chàng, gật gật đầu.

“Đúng như mong muốn.”

Đại tiểu thư nhà họ Mạnh năm mười sáu tuổi mong chờ được gả cho Hoa Thành Tiêu.

Năm hai mươi tuổi, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện.

Trở thành thê tử của chàng.

Mặc dù con đường này gian nan trắc trở, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại.

Ta vẫn chỉ yêu Hoa Thành Tiêu.

Trái tim rung động vì chàng, cuối cùng cũng trở về bên chàng.

Thanh mai trúc mã, vốn nên nắm tay nhau cùng đi đến già.

(Hoàn chính văn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang