Ba ngày sau, Hoa Thừa Tiêu vào triều xin cưới đại tiểu thư nhà họ Mạnh.
Ban đầu Hoàng thượng không đồng ý.
Dù sao thì nhà họ Mạnh cũng là võ tướng trong tay nắm binh quyền, sao có thể gả con gái nhà bọn họ cho Thái tử của một nước khác được.
Hoàng thượng bảo chàng chọn những cô gái khác, cho dù là công chúa cũng được, chỉ cần không phải là ta.
Thẩm Hoài Đình thậm chí còn công kích Hoa Thành Tiêu từ chuyện đất nước, gia đình cho đến con người, cho rằng chàng muốn lấy ta là vì chàng lòng lang dạ sói, không có ý tốt.
Hai người bọn họ lúc thượng triều vẫn luôn cãi nhau không ngừng.
Cuối cùng Hoa Thành Tiêu nói rằng chàng có thể nhường lại ngôi vị Thái tử, tự nguyện ở rể tại nhà họ Mạnh.
Thái tử tự hạ mình làm con tin.
Chuyện này trước nay chưa từng có.
Tất cả các triều thần đều choáng váng, không thể tin được Hoa Thành Tiêu lại làm như vậy.
Nhưng thái độ của chàng cực kỳ chân thành.
“Cả đời ta không vì danh vì lợi, chỉ vì trái tim của một người.”
“Ta có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, chỉ cầu được cưới Mạnh Toại Triêu làm vợ.”
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Hoa Thành Tiêu, mãi không thốt ra được nửa lời.
Chỉ còn lại Thẩm Hoài Đình vẫn cứng đầu tranh luận, cầu xin Hoàng thượng đừng đồng ý lời cầu hôn của Hoa Thành Tiêu.
Nhưng mọi người đều biết rằng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý.
Dùng một cuộc hôn nhân để đổi lấy một Thái tử Tương Quốc tài hoa xuất chúng.
Mối làm ăn béo bở này, ai có thể từ chối đây.
Lúc ta nghe được tin này cũng kinh ngạc tới nỗi tim đập thình thịch.
Không thể tin nổi chàng lại vì ta mà làm đến mức này.
Triệu Như Ngọc cười trêu ta: “Mạnh tiểu thư tốt số quá đi.”
“Trước có Thẩm Hầu gia ra sức ngăn cản ngươi hòa thân, sau có Thái tử Tương Quốc vì cầu hôn ngươi mà từ bỏ ngôi vị của mình.”
Ta hoàn hồn, trừng mắt nhìn nàng vẻ trách móc.
Cười đùa một lúc, nàng đột nhiên có chút lo âu: “Nhưng mà Triêu Triêu này, ngươi có bao giờ nghĩ rằng bây giờ Vũ Văn Sóc vì thích ngươi nên nguyện ý từ bỏ hoàng vị, nhưng sau này hắn lại đột nhiên hối hận rồi trút hết mọi oán giận lên người ngươi, lúc đó ngươi phải làm sao?”
Ta cười khẩy một tiếng, thờ ơ nhướn mày: “Vậy thì hòa ly thôi, dù sao thì Mạnh Toại Triêu ta cũng không phải lần đầu làm như vậy.”
Triệu Như Ngọc sững sờ trong giây lát rồi yên tâm cười nói: “Không hổ danh con gái nhà võ tướng, cực kỳ dứt khoát, thế mới đúng là Mạnh Toại Triêu vừa đến Thịnh Kinh đã đánh bại hết các tay lão luyện trên sân đua ngựa mà ta biết chứ.”
Ta nhấp một ngụm rượu, nói lớn: “Đời người phải biết tận hưởng những niềm vui, cần gì phải buồn lo vì những gì chưa xảy đến.”
Từng câu từng chữ đều vô cùng tự nhiên cởi mở.
Trong quá khứ, ta luôn chìm đắm trong nỗi đau về cái chết bi thảm của người thương nơi chiến trường, từng giờ từng khắc đều không nguyện ý buông tha cho bản thân.
Nhưng bây giờ, chàng đã trở lại.
Cảnh khốn cùng này chưa đánh đã tan.
Ta lại trở về làm Mạnh Toại Triêu tự do quyết đoán của vùng trời Tây Bắc.
Hai người yêu nhau thì sẽ luôn hướng về nhau, chuyện tương lai như thế nào ta không quan tâm, cũng không thể nào kiểm soát được.
Điều mà ta có thể làm chính là ——
“Nếu chàng bạc tình, vậy thì đừng trách ta bạc nghĩa.”
Sau khi Triệu Như Ngọc rời đi, đột nhiên có một người đi ra từ phía sau bức bình phong.
Ta ngẩng đầu lên hỏi: “Nghe thấy rồi chứ?”
Hoa Thành Tiêu nắm lấy tay ta, giọng nói vô cùng kiên định: “Triêu Triêu, ta xin thề những gì Triệu Như Ngọc nói tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn nàng.”
Ta khẽ mỉm cười.
Ta tin chàng.
Nhiều năm sau, khi hai người chúng ta tóc đã ngả màu, con đàn cháu đống, ta và chàng hiếm khi nhàn rỗi ngả mình trên chiếc ghế dựa, chàng đột nhiên hỏi ta: “Triêu Triêu, nếu như ta thực sự oán giận nàng, nàng cũng sẽ thực sự hòa ly với ta sao?”
“Sẽ không.”
Ta nhếch môi cười, gằn từng từ từng chữ: “Ta sẽ tự tay giết chàng.”
“Chàng đã dạy cho ta, phải giết sạch những kẻ phản bội để tránh để lại hậu họa.”
Hoa Thành Tiêu lại càng nắm chặt tay ta, mỉm cười thư thái.
“Nếu đó là nàng, ta bằng lòng chịu chết.”