Nửa tháng sau, thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng đã được ban xuống.
Lúc lên triều, sắc mặt của Thẩm Hoài Đình vô cùng u ám, Hoa Thành Tiêu thì lại phấn chấn không thôi.
Không ít người nói với ta rằng Thẩm Hoài Đình dường như có tình ý với ta.
Nhưng ta thực sự không có thời gian để quan tâm.
Cũng không muốn quan tâm tới chuyện này.
Quá khứ là quá khứ, cần gì phải làm nhau khó xử.
Nhưng ta không ngờ rằng, Cố Nguyệt Như lại đến tìm ta.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, hai mắt trống rỗng không còn tia sáng, có thể nhìn ra được cuộc sống của nàng ta ở phủ Tam hoàng tử không tốt một chút nào.
Nàng nói với ta: “Thẩm Hoài Đình chưa từng chạm vào ta.”
“Người chàng thích vẫn luôn là ngươi, nhưng chính chàng lại không biết điều đó. Ngươi cho rằng chàng vì muốn hòa ly với ngươi nên mới làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy đúng không?”
“Không hề, là do chàng chán ghét dáng vẻ lúc nào cũng bình thản đó của ngươi. Tất cả mọi người ở Thịnh Kinh đều nói ngươi yêu chàng như mạng, cho dù chàng làm ra nhiều chuyện quá đáng như thế nào thì ngươi vẫn như cũ chưa từng rời xa. Nhưng chàng biết, trước nay ngươi chưa từng rung động với chàng. Chàng nói với ta, thực sự yêu một người thì không thể nào từ bi hỉ xả, lòng như Bồ Tát được.”
“Vậy nên chàng phái người đi điều tra quá khứ của ngươi, tra được ngươi ở Tây Bắc đã từng có dáng vẻ như thế nào, sau đó biết được chuyện về Hoa Thành Tiêu, biết được chuyện kết hôn của ngươi và hắn, trong nháy mắt chàng đã hiểu rõ hết thảy.”
“Còn ta, có lẽ trước đây chàng đã từng thích ta, nhưng sau khi gặp được ngươi, chàng đã thay đổi. Ta cũng biết là chàng thay đổi, nhưng ta không cam lòng, vì vậy ta lợi dụng sự áy náy của chàng để cố gắng níu giữ, nhưng cuối cùng lại đánh mất tất cả.”
Bởi vì cố chấp, Cố Nguyệt Như đã mất đi đứa con của mình, mất đi sự tin tưởng và chiều chuộng của phu quân, cũng mất đi uy nghiêm của một vị Hoàng tử phi.
Đến cuối cùng, ngay cả những người vẫn luôn yêu nàng cũng không còn yêu nàng nữa.
Nhưng tất cả đều là do nàng ta đã biết không thể làm mà vẫn cứ làm.
Tự làm tự chịu mà thôi.
Ta nghĩ, nếu như người gả cho Thẩm Hoài Đình không phải là ta mà chính là nàng, có lẽ nàng cũng sẽ vĩnh viễn sống trong căn phòng tràn đầy đau khổ và lạnh nhạt mà Thẩm Hoài Đình xây dựng nên, hoa tươi sớm nở tối tàn.
Trước khi đi, ta nhìn về phía Cố Nguyệt Như, nhẹ nhàng nói ——
“Hãy sống cho tốt đi.”
Phải sống, thì mới có hy vọng.
Chết đi rồi, mới thực sự là không còn gì cả.