Ta chớp chớp đôi mắt chua xót, đột nhiên phát hiện ra tuyết đã rơi xuống tự khi nào.
Giống hệt như ngày Hoa Thành Tiêu rời đi.
Ngày đó, chàng khoác lên mình áo giáp màu trắng bạc, nằm sấp trên đầu tường nhìn xuống chỗ ta, khuôn mặt tuấn mỹ có chút ửng hồng.
“Triêu Triêu, đợi ta chiến thắng trở về, ta sẽ cưới nàng. Lần này là ta có lỗi với nàng, nhưng nàng nhất định phải đợi ta quay về. Chỉ cần ta quay về, ta sẽ cưới nàng làm vợ, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi, không bao giờ lìa xa.”
Ánh mắt chàng rực cháy thiêu đốt trái tim ta, khắc sâu vào máu thịt ta từng chữ từng chữ trong tên chàng.
Khiến cho mãi đến hôm nay, ta vẫn không thể nào quên được.
Những bông tuyết rơi trên má ta, lạnh tới mức khiến ta quay trở về thực tại.
Ta nhìn thẳng về phía Thẩm Hoài Đình, nhẹ nhàng nói: “Thẩm Hoài Đình, thật ra ngươi trông rất giống chàng, vậy nên cho dù ngươi có chọc giận ta thế nào thì ta cũng đều chấp nhận.”
“Nhưng ta đã sai, vẫn luôn sai, ngươi là ngươi, chàng là chàng, hai người không phải là một.”
Cơ thể hắn đột nhiên run rẩy dữ dội, như thể đã thấy điềm báo trước trong lời nói của ta.
“Nàng đừng nói nữa, nàng đừng nói nữa—”
Ta cười cười, trong tiếng thở dài mang theo đôi phần giải thoát: “Ta coi ngươi là thế thân, ngươi đối xử với ta cũng không tốt, chúng ta coi như là không ai nợ ai.”
“Thẩm Hoài Đình, chúng ta hòa ly đi.”
9.
Thẩm Hoài Đình không trả lời ta.
Hắn chỉ nhìn ta một lúc lâu rồi xoay người bỏ đi.
Ta không hiểu.
Hòa ly với ta vốn là điều từ trước tới nay hắn vẫn luôn mong cầu, tại sao khi ta chủ động đưa ra lời đề nghị thì hắn lại không lập tức đồng ý.
Có lẽ là do ta đột nhiên nhắc đến Hoa Thành Tiêu với người khác, vậy nên đêm đó ta lại mơ thấy chàng.
Trở về một ngày trước khi ta tròn mười sáu tuổi.
Hôm đó Mạnh phủ sớm đã giăng đèn kết hoa, một trăm hai mươi rương của hồi môn cũng bày kín trong sân nhà.
Chờ ta được gả.
Hoa Thành Tiêu không phải con nhà quý tộc, chàng là một đứa trẻ mồ côi được cha nhặt về làm thị vệ cho ta.
Nhưng sau đó, chàng ra trận.
Vì chàng muốn cưới ta.
Chàng muốn dùng những chiến công để chứng minh cho cha và anh trai ta thấy năng lực của mình.
Mà ta cũng thích chàng.
Ta thích khuôn mặt đỏ bừng của chàng mỗi lần nhìn thấy ta, thích chàng cẩn thận vì ta dắt ngựa, nhưng thích nhất vẫn là thân ảnh khi chàng chiến thắng trở về, cưỡi trên ngựa cao mặc sức khoe khoang.
Sau đó, cha và anh trai tán thưởng sự dũng mãnh của chàng, đồng ý lời cầu hôn của chàng dành cho ta.
Đồng ý gả ta cho chàng khi ta tròn mười sáu tuổi.
Nhưng trước ngày chúng ta thành hôn, Tương Quốc xâm phạm biên ải, chém giết cướp bóc, nhân dân cực khổ lầm than không sao tả xiết.
Chàng không thể không đi.
Trước khi đi, chàng cưỡi trên lưng ngựa cao cao, vẫy tay về phía ta rồi mỉm cười rạng rỡ.
“Triêu Triêu, đợi ta trở về.”
Ta ngày ngày chờ rồi lại đợi, nhưng cuối cùng chỉ đợi được miếng ngọc bội đẫm máu của chàng.
Cha và anh trai nói rằng chàng đã chết, sẽ không bao giờ quay trở lại.
Chỉ còn một ngày... chỉ còn một ngày nữa thôi là ta đã trở thành thê tử của Hoa Thành Tiêu.
Nhưng bỏ lỡ một lần, lại chính là mãi mãi.
Từ đó về sau, ta đã không còn cách nào trở thành thê tử của chàng nữa.
Ta nhớ hôm đó tuyết rơi rất dày, trắng xóa cả một vùng rộng lớn.
Trời lạnh thấu xương, máu nhuộm đỏ cả bàn tay ta.
Nhưng đã không còn ai khoác áo lông cáo cho ta, nắm tay ta, giọng điệu bất đắc dĩ mà cưng chiều.
“Triêu Triêu, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Trên thế gian này, đã không còn Hoa Thành Tiêu nữa.
Thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư.
Cuối cùng lại biến thành —
“Chàng dưới suối vàng, bùn tiêu cốt
Ta chốn nhân gian, tuyết trắng đầu.”*
*君埋泉下泥销骨,
我寄人间雪满头。
Đây là hai câu thơ gốc trong bài “Mộng vi chi” của tác giả Bạch Cư Dị
Dịch thơ:
Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt,
Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu.
Dịch nghĩa:
Quân ở dưới suối vàng, bùn đất tiêu xương cốt,
Ta gửi thân mình ở chốn nhân gian, tuyết phủ trắng đầu.
10.
Khi ta tỉnh dậy, tuyết đã ngừng rơi.
Hoàng hậu cho gọi ta vào cung.
Vừa đến gần Khôn Ninh Cung, ta đã thấy trong đại điện có không ít người, vô cùng náo nhiệt.
Tam hoàng tử, Cố Nguyệt Như.
Thẩm Hoài Đình cũng đang ở đó.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi nhìn chằm chằm về phía Tam hoàng tử, bảo vệ Cố Nguyệt Như đứng cạnh mình.
Cố Nguyệt Như thì khóc lóc nỉ non núp phía sau lưng hắn.
Ai không biết còn cho rằng hắn mới là phu quân của nàng ta.
Nhìn thấy ta, khuôn mặt Thẩm Hoài Đình lập tức cứng đờ, muốn tạo khoảng cách với Cố Nguyệt Như nhưng lại bị nàng ta nắm lấy tay áo.
Đúng là một trò hề.
Vẻ mặt khó chịu của Hoàng hậu có muốn giấu cũng không giấu nổi.
“Triêu Triêu, Tam hoàng tử nói ngươi cũng nhìn thấy Hoài Đình cùng Tam hoàng tử phi dây dưa trong hẻm nhỏ, chuyện này có thật không?”. Ngôn Tình Ngược
Lời vừa nói ra, ta đã hiểu ý của Hoàng hậu.
Lúc đó trong hẻm không có ai, chỉ có ba người là ta, Tam hoàng tử và Cố Nguyệt Như.
Chỉ cần ta không thừa nhận chuyện này.
Không có nhân chứng, Tam hoàng tử cho dù có phẫn nộ đến đâu thì cũng chỉ đành bất lực.
Hoàng hậu dám gọi ta tới, bởi vì nàng tin rằng ta sẽ đứng về phía Thẩm Hoài Đình.
Dù sao thì từ trước tới nay, tình cảm mà ta dành cho hắn vẫn luôn rất sâu đậm.
Nếu là mọi khi, ta nhất định sẽ làm theo ý nàng muốn.
Nhưng lần này, nàng nghĩ sai rồi.
“Thần thiếp, quả thực đã nhìn thấy.”
Hoàng hậu cực kỳ phẫn nộ, vỗ bàn đứng dậy: “Thẩm phu nhân, ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói —”
Ta khom người quỳ xuống, ba dập chín vái, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp và Thẩm hầu gia sau khi thành hôn vẫn luôn không hòa thuận với nhau, điều này ai ai cũng biết. Thẩm hầu gia không thích thiếp, vì vậy kính xin nương nương hạ chỉ, cho chúng thần được hòa ly.”
“Từ nay về sau, không còn ràng buộc.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không thể tin được ta lại dám đứng trước mặt mọi người xin hạ chỉ hòa ly.
Thái độ cực kỳ kiên định.
Mà điều càng bất ngờ hơn là sắc mặt của Thẩm Hoài Đình bỗng tái nhợt, lớn tiếng hét lên:
“Ta không đồng ý, ta không đồng ý hòa ly—”
Đúng lúc này, một người phụ nữ quỳ xuống bên cạnh ta khóc nức nở: “Nương nương, Mạnh gia một lòng trung quân ái quốc, luôn vì đất nước mà chiến đấu, chưa từng than khổ nửa lời. Nhưng con gái của thần thiếp đã phải chịu nhiều đau khổ, thần thiếp thật sự chịu không nổi, xin nương nương rủ lòng nhân từ, cho Triêu Triêu hoàn thành tâm nguyện.”
Đó là mẹ ta.
Ta quay sang nhìn bà, kinh ngạc thấy bà đã lệ tuôn đầy mặt.
Người phụ nữ này có thể theo chồng ra trận giết địch, người được dân chúng Thịnh Kinh truyền rằng không sợ lang sói, người chỉ đổ máu chứ không đổ lệ.
Lại vì con gái mình phải chịu khổ, khóc tới nỗi đau đớn xót xa.
Đám người xung quanh ai nấy đều lộ ra vài phần không nỡ.
Dù sao thì mấy năm nay, những chuyện hoang đường mà Thẩm Hoài Đình làm ra nhiều không sao kể xiết.
“Hoàng hậu nương nương, nếu không tách ra, hai người cuối cùng rồi sẽ oán hận lẫn nhau.”
Có người lên tiếng khuyên nhủ, nhưng Thẩm Hoài Đình lại đột nhiên nhìn về phía người đó bằng ánh mắt cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt người kia tái nhợt, lập tức im miệng.
“Nương nương, Mạnh Toại Triêu là phu nhân của thần, hòa ly hay không cũng là chuyện nhà của thần, không phiền đến nương nương —”
Nhưng không đợi Thẩm Hoài Đình nói xong, Hoàng hậu đã lên tiếng ngắt lời——
“Nếu đã như vậy, vậy thì hòa ly đi.”
“Từ nay về sau, cuộc hôn nhân giữa Mạnh Toại Triêu và Thẩm Hoài Đình sẽ chấm dứt, hai người sẽ không còn quan hệ gì với nhau.”