• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nàng có muốn sám hối bây giờ vẫn còn kịp!

Điệu bộ này? Giọng nói này? Thật đáng sợ nha, cô bất giác run người một cái, ánh mắt "vô số tội" nhìn anh, đôi môi mấp máy sợ hãi liên tục vào nhau, bây giờ chạy có kịp không? Cô nở nụ cười gượng gạo, lùi lại vài bước vẻ đề phòng:

- Thiếp thấy hay là thôi đi nha! Muốn ngủ quá rồi đây.

Cô cố ý ngáp ngắn ngáp dài một cái, đưa tay vỗ vỗ lên miệng. Ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh nhưng vẫn liếc trộm xem tình hình thế nào. Nhận thấy thái độ nay của cô sắc mặt anh lại kém hơn, gan cô hôm nay cũng to thật dám lừa anh đi gặp nam nhân khác, bây giờ còn dám bày ra điệu bộ bất cần này. Anh nhếch môi một cái đột nhiên không nói lời nào bế cô lên vai như vác bao tải. Gia Linh sửng sốt hét to liên tục đánh vào lưng anh. Nhưng vẫn là vô ích!

- Nè! Thả thiếp xuống đi, đừng mà!

Lời nói của cô đều lọt vào tai này của anh sau đó bay qua tai khác chạy đùa theo gió, bây giờ lời nói của cô chẳng có hiệu lực nữa, anh tối sầm mặt đưa tay đánh vào mông cô. Gia Linh ngại đến đỏ hết cả mặt, tức giận lên tiếng:

- Nè, chàng lúc nảy chẳng phải cho thiếp cơ hội sám hối sao? Cho thiếp xin lỗi đi mà, bỏ thiếp xuống.

- Ta không nhớ mình đã nói như vậy với con "tiểu yêu" như nàng.

Nghe anh nói dứt câu, Gia linh giận càng thêm giận, lớn mật góng cổ chữi anh:

- Đồ vô liêm sĩ! Đồ biến thái, sắc lang, thô lỗ! Thả ta ra mau.

Đúng là sau khi chữi xong cô mới nhận ra nóng quá mất khôn là thật, lần này thảm thật rồi, cô cảm giác như mọi thứ xung quanh trở u ám một cách lạ thường. Một lát sau, Mặc Nhiễm đưa cô vào một căn phòng nghỉ ngơi trong cung. Căn phòng dù nhỏ gọn nhưng được thiết kế rất tinh tế và sang trọng, đúng là hoàng gia có khác.

Gia Linh bị anh thẩy xuống giường, vì cổ đại không có chiếc nệm mềm mại như hiện đại nên khi bị thẩy xuống khiến cái lưng và mông bé bỏng của cô bị làm cho đau điến!

Cô mặt nhăn mày nhó đưa tay vuốt ve thân thể của mình mà không để ý tới anh thì khi nào đã cởi xong y phục lộ ra cơ thể cường trán khiến nữ nhân điên đảo đó. Cô liếc sang anh, bắt gặp hình ảnh ngại ngùng này khiến cô không khỏi đỏ mặt nhanh chóng lấy tay che lại.

- Anh bị điên hả? Mặc y phục vào đi.

Anh không nói gì đưa tay ghì chặt đầu cô, mạnh bạo chiếm lấy bờ môi ửng hồng như cánh hoa anh đào đó. Gia Linh bị làm cho sửng sốt trừng to mắt nhìn anh, liên tục đấm mạnh vào vai khiến anh khẽ nhăn mặt nhưng không có ý định buông ra thậm chí còn cuồng nhiệt hơn nữa.

Cô cố ngậm chặt miệng không cho anh tiếp tục lộng hành, anh cứ cuồng bạo như vậy hôn từ môi rồi lại liếm láp khắp người cô. Hành động bất thường này của anh khiến cô có cảm giác sợ hãi, khoé mắt bỗng nhiên lại cay xè ngấn nước, một lát sau chịu không nổi cô nhắm mắt lại ngay lập tức hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống. Cảm nhận được sự ươn ướt trên mua bàn tay của mình anh liền ngẩn đầu dậy nhìn cô, anh thật không nghĩ anh và cô đều phản ứng mạnh như vậy. Mặc Nhiễm nghiêm mặt không nói gì, anh đứng lên rời khỏi cơ thể cô chỉnh chu lại y phục. Đi ra tới cửa anh mới cất giọng trầm khàn đặc trưng:

- Nghỉ ngơi đi, ta sẽ dặn người đưa nàng về phủ.

Nói rồi bóng lưng anh đã biến mất khỏi cánh cửa, Gia Linh nằm bất động trên chiếc giường nước mắt cô không ngừng chảy ra. Sao cô lại phản ứng mạnh như vậy? Chẳng phải cô yêu anh sao? Trước sau gì cũng là của anh thôi mà. Gia linh ngồi dậy lau đi nước mắt còn ở trên má, chỉnh chu lại y phục thì đã không thấy anh đâu. Cô buồn bả đi khắp nơi tìm anh, đúng lúc thấy nha hoàn của mình cô liền gọi lại, nhỏ giọng hỏi:

- Vương Gia đâu?

Nha hoàn thấy cô liên quỳ thụp xuống cung kính hành lễ.

- Thưa Vương Phi, từ lúc nảy Vương Gia đã rời đi với Hoàng Thượng và các vị quan khác rồi ạ, ngài ấy có dặn người đưa cô về phủ.

Trong đầu cô bỗng nhiên nhớ đến chuyện của Lục Châu Bảo, chẳng lẽ là họ đi tìm cái viên đấy. Gia Linh trợn tròn mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Cô không nói gì nắm lấy chân váy chạy ngay ra cổng nhìn qua nhìn lại tìm kiếm hình dáng của anh. Đứng được môt lúc thì cô liền nhìn thấy ở phía cánh cổng khác có một đám binh lính nghiêm trang bước ra rất đông, cô đưa tay xoa xoa cằm vẻ đăm chiêu rồi búng tay một cái nhanh chóng đi theo sau họ, trong lòng thầm nghĩ:

"Chắc chắn là có liên quan đến Lục Châu Bảo, linh cảm của mình luôn luôn đúng"

Cứ như thế cô đi bộ họ thì đi bằng xe ngựa, làm sao đi theo sát được chứ. Chạy theo được nửa đoạn thì cô thấm mệt, mồ hôi chảy nhể nhại khắp gương mặt xinh đep thanh thuần kia. Cô cúi gậ người thở hổn hển, nói không ra hơi. Đúng lúc đó bổng nhiên Tiểu Yêu Tinh lại xuất hiện, đúng là đáng yêu mà nó đã cứu đỗi cuộc đời cô rồi.

- Gia Linh, hôm nay có cả tâm trí vào rừng đi dạo sao?

Nó ngây thơ bày ra bộ mặt ngốc nghếch hỏi cô. Trên tay lúc nào cũng cầm theo cành tre mà ngấu nghiến, chỉ mấy ngày không gặp nó đã mập đi nhiều như vậy rồi.

- Ngươi đến đúng lúc lắm đó, mau giúp ta đi theo bọn người kia thôi! Chuyện quan trọng lắm.

Gia Linh thở hổn hển, giọng nói thều thào không ra hơi, cứ nghĩ nó sẽ hỏi tới hỏi mất thời gian nhưng không ngờ lại là đồng ý ngay lập tức. Cô có chút ngạc nhiên nhưng bây giờ không phải lúc. Tiểu Yêu nhanh chóng ngậm cánh tre trên miệng cái cánh sau lưng bổng to ra hơn bình thường, nó bay lại phía cô kéo tay Gia Linh lên. Từ từ cơ thể cô cũng được bay lơ lửng trên không trung như nó, cảm giác thật thích nha.

- Vè giảm cân đi nha, nặng quá rồi đó.

Nó lên tiếng trêu ghẹo, Gia Linh liền trừng mắt cãi lại, có chút ngượng ngùng. Từ khi về đây cô đã không được uống trà sữa, ăn những món ăn cô thích đáng lẽ phải giảm cân đi mới đúng sao lại có chuyện nặng hơn.

- Im đi, có tin ta vạch sạch lông ngươi không?

- Nàng có muốn sám hối bây giờ vẫn còn kịp!

Điệu bộ này? Giọng nói này? Thật đáng sợ nha, cô bất giác run người một cái, ánh mắt "vô số tội" nhìn anh, đôi môi mấp máy sợ hãi liên tục vào nhau, bây giờ chạy có kịp không? Cô nở nụ cười gượng gạo, lùi lại vài bước vẻ đề phòng:

- Thiếp thấy hay là thôi đi nha! Muốn ngủ quá rồi đây.

Cô cố ý ngáp ngắn ngáp dài một cái, đưa tay vỗ vỗ lên miệng. Ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh nhưng vẫn liếc trộm xem tình hình thế nào. Nhận thấy thái độ này của cô sắc mặt anh lại kém hơn, gan cô hôm nay cũng to thật dám lừa anh đi gặp nam nhân khác, bây giờ còn dám bày ra điệu bộ bất cần này. Anh nhếch môi một cái đột nhiên không nói lời nào bế cô lên vai như vác bao tải. Gia Linh sửng sốt hét to liên tục đánh vào lưng anh. Nhưng vẫn là vô ích!

- Nè! Thả thiếp xuống đi, đừng mà!

Lời nói của cô đều lọt vào tai này của anh sau đó bay qua tai khác chạy đùa theo gió, bây giờ lời nói của cô chẳng có hiệu lực nữa, anh tối sầm mặt đưa tay đánh vào mông cô. Gia Linh ngại đến đỏ hết cả mặt, tức giận lên tiếng:

- Nè, chàng lúc nảy chẳng phải cho thiếp cơ hội sám hối sao? Cho thiếp xin lỗi đi mà, bỏ thiếp xuống.

- Ta không nhớ mình đã nói như vậy với con "tiểu yêu" như nàng.

Nghe anh nói dứt câu, Gia linh giận càng thêm giận, lớn mật góng cổ chữi anh:

- Đồ vô liêm sĩ! Đồ biến thái, sắc lang, thô lỗ! Thả ta ra mau.

Đúng là sau khi chữi xong cô mới nhận ra nóng quá mất khôn là thật, lần này thảm thật rồi, cô cảm giác như mọi thứ xung quanh trở u ám một cách lạ thường. Một lát sau, Mặc Nhiễm đưa cô vào một căn phòng nghỉ ngơi trong cung. Căn phòng dù nhỏ gọn nhưng được thiết kế rất tinh tế và sang trọng, đúng là hoàng gia có khác.

Gia Linh bị anh thẩy xuống giường, vì cổ đại không có chiếc nệm mềm mại như hiện đại nên khi bị thẩy xuống khiến cái lưng và mông bé bỏng của cô bị làm cho đau điến!

Cô mặt nhăn mày nhó đưa tay vuốt ve thân thể của mình mà không để ý tới anh thì khi nào đã cởi xong y phục lộ ra cơ thể cường trán khiến nữ nhân điên đảo đó. Cô liếc sang anh, bắt gặp hình ảnh ngại ngùng này khiến cô không khỏi đỏ mặt nhanh chóng lấy tay che lại.

- Anh bị điên hả? Mặc y phục vào đi.

Anh không nói gì đưa tay ghì chặt đầu cô, mạnh bạo chiếm lấy bờ môi ửng hồng như cánh hoa anh đào đó. Gia Linh bị làm cho sửng sốt trừng to mắt nhìn anh, liên tục đấm mạnh vào vai khiến anh khẽ nhăn mặt nhưng không có ý định buông ra thậm chí còn cuồng nhiệt hơn nữa.

Cô cố ngậm chặt miệng không cho anh tiếp tục lộng hành, anh cứ cuồng bạo như vậy hôn từ môi rồi lại liếm láp khắp người cô. Hành động bất thường này của anh khiến cô có cảm giác sợ hãi, khoé mắt bỗng nhiên lại cay xè ngấn nước, một lát sau chịu không nổi cô nhắm mắt lại ngay lập tức hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống. Cảm nhận được sự ươn ướt trên mua bàn tay của mình anh liền ngẩn đầu dậy nhìn cô, anh thật không nghĩ anh và cô đều phản ứng mạnh như vậy. Mặc Nhiễm nghiêm mặt không nói gì, anh đứng lên rời khỏi cơ thể cô chỉnh chu lại y phục. Đi ra tới cửa anh mới cất giọng trầm khàn đặc trưng:

- Nghỉ ngơi đi, ta sẽ dặn người đưa nàng về phủ.

Nói rồi bóng lưng anh đã biến mất khỏi cánh cửa, Gia Linh nằm bất động trên chiếc giường nước mắt cô không ngừng chảy ra. Sao cô lại phản ứng mạnh như vậy? Chẳng phải cô yêu anh sao? Trước sau gì cũng là của anh thôi mà. Gia linh ngồi dậy lau đi nước mắt còn ở trên má, chỉnh chu lại y phục thì đã không thấy anh đâu. Cô buồn bả đi khắp nơi tìm anh, đúng lúc thấy nha hoàn của mình cô liền gọi lại, nhỏ giọng hỏi:

- Vương Gia đâu?

Nha hoàn thấy cô liên quỳ thụp xuống cung kính hành lễ.

- Thưa Vương Phi, từ lúc nảy Vương Gia đã rời đi với Hoàng Thượng và các vị quan khác rồi ạ, ngài ấy có dặn người đưa cô về phủ.

Trong đầu cô bỗng nhiên nhớ đến chuyện của Lục Châu Bảo, chẳng lẽ là họ đi tìm cái viên đấy. Gia Linh trợn tròn mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Cô không nói gì nắm lấy chân váy chạy ngay ra cổng nhìn qua nhìn lại tìm kiếm hình dáng của anh. Đứng được môt lúc thì cô liền thấy ở phía cánh cổng khác có một đám binh lính nghiêm trang bước ra rất đông, cô đưa tay xoa xoa cằm vẻ đăm chiêu rồi búng tay một cái nhanh chóng đi theo sau họ, trong lòng thầm nghĩ:

"Chắc chắn là có liên quan đến Lục Châu Bảo, linh cảm của mình luôn luôn đúng"

Cứ như thế cô đi bộ họ thì đi bằng xe ngựa, làm sao đi theo sát được chứ. Chạy theo được nửa đoạn thì cô thấm mệt, mồ hôi chảy nhể nhại khắp gương mặt xinh đep thanh thuần kia. Cô cúi gập người thở hổn hển, nói không ra hơi. Đúng lúc đó bổng nhiên Tiểu Yêu Tinh lại xuất hiện, đúng là đáng yêu mà nó đã cứu đỗi cuộc đời cô rồi.

- Gia Linh, hôm nay có cả tâm trí vào rừng đi dạo sao?

Nó ngây thơ bày ra bộ mặt ngốc nghếch hỏi cô. Trên tay lúc nào cũng cầm theo cành tre mà ngấu nghiến, chỉ mấy ngày không gặp nó đã mập đi nhiều như vậy rồi.

- Ngươi đến đúng lúc lắm đó, mau giúp ta đi theo bọn người kia thôi! Chuyện quan trọng lắm.

Gia Linh thở hổn hển, giọng nói thều thào không ra hơi, cứ nghĩ nó sẽ hỏi tới hỏi mất thời gian nhưng không ngờ lại là đồng ý ngay lập tức. Cô có chút ngạc nhiên nhưng bây giờ không phải lúc. Tiểu Yêu nhanh chóng ngậm cánh tre trên miệng cái cánh sau lưng bổng to ra hơn bình thường, nó bay lại phía cô kéo tay Gia Linh lên. Từ từ cơ thể cô cũng được bay lơ lửng trên không trung như nó, cảm giác thật thích nha.

- Vè giảm cân đi nha, nặng quá rồi đó.

Nó lên tiếng trêu ghẹo, Gia Linh liền trừng mắt cãi lại, có chút ngượng ngùng. Từ khi về đây cô đã không được uống trà sữa, ăn những món ăn cô thích đáng lẽ phải giảm cân đi mới đúng sao lại có chuyện nặng hơn.

- Im đi, có tin ta vạch sạch lông ngươi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK