• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có mãng xà! Nó lớn lắm.

Gia Linh đưa tay nắm chặt vai anh, mặt mũi tái mét không còn chút máu. Thân thể cô run lên từng đợt, không nói gì thêm Mặc Nhiễm liền ôm lấy thân thể yếu ớt đó của cô, bàn tay to lón cố gắn vỗ lên tấm lưng nữ nhân thật dịu dàng.

- Không được sợ! Chẳng phải đã có ta rồi sao?

Nghe anh nói dứt câu, cô mới bình tĩnh lại hoàn toàn. Đảo mắt nhìn xung quanh vô cùng đề phòng, vừa thấy cô Minh Hạo có chút bất ngờ, nhưng ánh mắt anh dần trở lại vẻ lạnh lùng và thất vọng. Cố không để ý tới cảnh tình cảm của hai người kia trước mắt mà tập trung theo dõi tình hình xung quanh. Từng cơn gió thổi nhè nhẹ nhưng cũng mang lại cảm giác lạnh hết sống lưng, tiếng lá cây xào xạt càng tăng thêm không khí căng thẳng.

- Làm sao đây? Lúc nảy ta còn thấy...



Giọng cô run run cất lên, nhưng chưa nói hết câu đã bị lam cho cứng họng. Con mãng xà từ xa bò đến rất nhanh, nó đúng là rất to. Cái thân màu đỏ tươi như máu người đó, ánh mắt của nó vô cùng lạnh lẽo và đầy sát khí như muốn ăn tươi bọn họ. Lưỡi nó thè ra rất kinh tởm, ngay lập tức Mặc Nhiễm và Minh Hạo rút kiếm trong tay ra, vô cùng thận trọng đề phòng. Bọn quân lính cũng theo đó mà xếp thành vòng tròn bảo vệ Vương Gia đáng kính của họ. Cánh tay rắn chắc to lớn của anh đưa ra che chở cho Gia Linh, phất tay ra hiệu cho cô lùi về sau, Gia Linh lập tức hiểu ý cùng Tiểu Yêu lùi về sau.

- Chàng cẩn thận đó!

Khoé môi hắn nhếch lên một đường cong hoàn mỹ khi nghe lời nói quan tâm của cô. Ánh mắt dịu dàng ôn nhu nhìn cô nhanh chóng lườm sang con mãng xà khổng lồ đó, vô cùng sắc bén tràn đầy sát khí.

Nhanh như cắt, hai tên nam nhân cùng nhau tiến về phía con mãng xà. Thanh kiếm sắc nhọn được bọn họ điều khiển điêu luyện trên không trung, thanh kiếm di chuyển đến đâu thì lại có máu tươi rơi xuống. Những tên binh lính cũng từng người chạy đến yểm trợ cho Minh Hạo và Mặc Nhiễm. Con mãng xà vùng vẫy dưới nền đất, cái đầu của nó từ khi nào đã lìa ra khỏi cổ. Thấy nó bất động cứ nghĩ là không còn chuyện gì nữa, Gia Linh và mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nở nụ cười thì Gia Linh trừng to mắt khi phát hiện cái đầu của nó từ từ cử động ngày càng mảnh liệt hơn nữa. Cô sợ hãi hét lên tiếng thất thanh nhắc nhở Mặc Nhiễm:

- Mặc Nhiễm! Minh Hạo, hai người cẩn thận đằng sau!

Vừa nói dứt câu, cái đầu rắn đó đã ngậm lấy một tên lính gần đó, nó ngấu nghiến cái đầu người đó khiến máu tươi bắn tung toé vô cùng ghê rợn. Hai người nam nhân hơi sửng sốt lùi về sau vài bước, Minh Hạo liền đưa tay lấy từ trong túi ra môt cây phi tiêu nó độc phóng ngay về phía cái đầu rắng đó.

"Xực" âm thanh phi tiêu cắm sâu và da thịt phát ra rõ mồn một, bầu không khí lại một lần nữa yên tĩnh đến đáng sợ, cái xác người không đầu nằm trên mặt đất máu chảy ướt đẫm. Gia Linh không nhịn được mà hét lên thất thanh đưa tay che mắt lại, Tiểu Yêu phía sau thì muốn nôn ra hết cành tre ban nảy, đưa tay ôm chặt chân Gia Linh úp mặt vào trong sợ hãi. Thấy nữ nhân của mình sợ hãi, Mặc Nhiễm thu lại thanh kiếm vắt bên hông, chạy đến ôm chặt cơ thể không ngừng run rẫy kia.



- Ngoan! Xong rồi, ổn cả rồi!

Cô đưa tay ôm chặt anh, úp mặt vào bờ ngực rắn chắc đó của anh. Mùi hương từ cơ thể anh giúp cô định thần rất tốt, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt lấy mái tóc đó của cô. Từ xa, Minh Hạo thấy cảnh tượng này cũng không khỏi đau lòng. Nữ nhân này lúc trước vốn là của anh, đã từng thề hẹn cùng nhau đầu bạc răng long. Dù như vậy nhưng từ ngày đầu tiên gặp lại cô, anh lại cảm thấy cô gái này không phải là Gia Linh của anh. Giác quan thứ sáu của Minh Hạo cho anh ta biết điều đó!

Gia Linh từ từ buông lỏng Mặc Nhiễm ra, cô liếc mắt nhìn xung quanh xem có nguy hiểm gì nữa hay không, đảo mắt một hồi cô lại nhìn thấy khung cảnh kinh tởm đó nên khẽ rùng mình.

- Chúng ta đi tiếp đi!

Gia Linh không chịu đựng được cảnh tưởng trước mắt nữa, nhanh chóng xoay lưng đi. Lúc này cặp mắt phượng đẹp đẽ của anh mới nhìn xuốn dưới chân cô, trông thấy một con gấu trúc không quá to cũng không quá nhỏ vẫn còn nhắm chặt mắt ôm lấy chân cô, vậy mà Gia Linh vẫn không hay biết cái này gọi là sợ quá đâm ra lú lẩn sao? Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm con gấu trúc rồi mắt lên nhìn GIa Linh, bước chân của từng người bọn họ vẫn đều đều như vậy. Cô thật sự không cảm thấy nặng nề khi bước đi mà bị thứ gì đó ôm lại hay sao?

Thấy Tiểu Yêu cũng không có gì là nguy hiểm nên anh cũng chẳng nói gì, cánh tay rắn chắc vẫn ôm bên eo cô, ánh mắt không ngừng cùng Minh Hạo xem xét xung quanh. Đi được một đoạn Gia Linh mới lấy lại thần sắc tươi tắn năng động như thường ngày, nhưng lúc này cô đã rất mệt, Tiểu Yêu cũng đã ngủ quên trên bắp chân cô lúc nào chả biết. Cô cất giọng thều thào, đưa tay giật giật tay áo Mặc Nhiễm:

- Nè, ta không đi nổi nữa đâu! Vương Gia hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi!



Nghe thế Minh Hạo cũng liền dừng bước chân, quay sang nhìn cô. Thấy trán cô ướt đẫm mồ hôi hắn có chút thương xót nhưng biết làm sao được, bây giờ hắn chả có tư cách nào để quan tâm cô được nữa. Gia Linh thân thể mệt mõi tựa vào thân cây to lớn, Mặc Nhiễm lúc này mới buông cô ra, ánh mắt đảo nhìn xung quanh. Minh Hạo và anh chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì bỗng nhiên thân cây mà Gia Linh đang dựa vào tiết ra một chất nhờn màu xanh lục rất kinh tởm. Cả bọn đều sửng sốt, trừng to mắt nhìn nhau. May mà Mặc Nhiễm và Minh Hạo từ nhỏ đã được huấn luyện nên phản ứng nhanh, cả hai nhanh chóng đưa tay ra kéo cô về phía mình. Gia Linh bị làm cho giật mình, cô xém ngã xuống nền đất thì được cánh tay ai đó ôm trọn vào lòng. Lúc lấy lại được bình tĩnh thì cô mới nhận ra mùi hương người này không phải của Mặc Nhiễm, cô nhanh chóng trừng to mắt đẩy người nam nhân trước mặt ra lùi về phía Mặc Nhiễm.

Ánh mắt hắn lúc đầy tràn đầy sát khí như đang muốn ăn tươi nuốt sống Minh Hạo, dám động vào nữ nhân của hắn sao? Nếu không phải tình huống cấp bách thì cả cơ hội chạm vào một sợi tóc của cô hắn cũng đừng hòng. Lúc này bọn họ mới để ý tới cái cây của Gia Linh dựa vào, chất dịch màu xanh lục đó ngày càng chảy ra nhiều hơn, không chỉ là một cây mà nhưng cây xung quanh bắt đầu chảy dịch. Điều đáng sợ hơn là chất dịch đó chảy đến đâu chỗ đó liên bị ăn mòn như axit. Gia Linh không khỏi ngạc nhiên, nếu lúc nảy cô chậm trễ tí thì cái mạng nhỏ này đã không còn.

- Mau chạy đi! Nó sẽ ăn mòn mặt đất đấy!

Minh Hạo gân cổ hét lên, tay chỉ về hướng chạy an toàn. Mặc Nhiễm cũng tạm gác qua mọi chuyện, anh nắm chặt tay Gia Linh chạy theo sau Minh Hạo đồng thời ra lệnh:

- Tất cả mau chóng chạy theo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK