- Ngươi là thê tử của Vương Gia?
Gia Linh cảm nhận được trọng nói của bà ta có chút nghẹn ngào rất khó khăn để nói ra từng chữ một, nàng cũng khẽ gật đầu thừa nhận nhưng ánh mắt vẫn là đề phòng cực độ. Đột nhiên người phụ nữ đi lại nắm chặt lấy cổ tay cô ánh mắt có phần vui mừng pha lẫn lo lắng:
- Vương Phi! Xin thứ lỗi đã thất lễ với người!
Gia Linh trợn tròn mặt, cái quái nào lại gọi cô thân mật như vậy? Cô khẽ bĩu môi vì nghĩ bà ta là loại người ham mê tiền tài quyền lực, chưa kịp rút tay ra thì trước cửa đã xuất hiện một đám người kinh dị lông lá kia. Cả hai đều bất động nhìn nhau, mặt của nàng cũng nhanh chóng tái mét đôi tay khẽ run rẫy nhưng được người phụ nữ kia nắm chặt.
- Lão nương không có thời gian giải thích, nhưng ta sẽ giúp người thoát khỏi đây!
Vừa nói dứt câu bà ấy liền nắm chặt tay nàng một mạch chạy xông thẳng qua vách lá, khiến chúng bị rách ra tạo nên một lỗ hỏng đủ để nàng và bà ấy chạy xuyên ra ngoài. Những chiếc lá khô rơi xuống văng ra khắp nơi, đám người đó không nghĩ họ sẽ bỏ trốn nên vô cùng bất ngờ và rồi cũng nhanh chóng chạy theo. Gia Linh nghe theo lời bà ta đâm đầu chạy thẳng về phía trước. Đám người phía sau cũng không ngừng đuổi theo, lại còn la hét lên kêu gọi đồng bọn của chúng lại. Gia Linh vừa chạy vừa quay đầu ra sau nhìn, thật sự bọn chúng chạy rất nhanh, còn nhanh vận động viên ở thời đại của nàng nữa ấy chứ!
- Bọn chúng chạy nhanh quá! Làm sao đây?
Vừa nói xong đột nhiên bà ta kéo mạnh cổ tay nàng lên phía trước, xô nàng vào một bụi cây to lớn phía trước. Vì đã bị bọn người kinh dị kia làm cho tấm thân bị ô quế, mang trong người dòng máu kinh tởm đó của bọn chúng nên người phụ nữ cũng có sức mạnh không kém. Chỉ một phát kéo mạnh, Gia Linh liền bị đẩy ngã nhào vào bụi cây cách đó hơn mười mét, chưa kịp định thận lại cô đã nghe bên tai:
- Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng! Người hãy bảo trọng chạy về hướng Tây Bắc, sẽ ra được khỏi đây.
Lời nói đó vừa dứt, Gia Linh cũng vừa định ngồi dậy nhưng cô nghe thấy tiếng bước chân chạy về hướng này, nỗi lo sợ liền ập đến, trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến cả thở cũng không dám, phản ứng nhanh nhạy liền nằm sấp sát xuống mặt đất, chịu đau đớn chui mình vào bụi cây um tùm tránh bị lộ. Đợi sau khi chắc chắn không còn gì nữa nàng mới từ từ thả lỏng, chồm người lên phía trước đưa mắt nhìn xung quanh, đảm bảo mọi thứ an toàn nàng mới đứng dậy. Phủi phủi bô y phục đã không còn là y phục nữa, chỉ vì những giây phút nguy hiểm như lúc nảy cô mới không cảm thấy đau đớn, bây giờ đã nhẹ nhõm cơn đau nhức toàn thân thể khi bị ném đi xa như vậy tận hai lần, vết thương ở tay cũng theo đó mà nặng hơn. Ngay lúc này đây, cô vô cùng nhớ mùi hương của chàng ấy, chỉ muốn sà người vào lòng ngực rắn chắc đó ngủ một giấc khi tỉnh lại thì mọi chuyện chỉ là mơ mà thôi!
Nghĩ đến đây, nước mắt của nàng không kìm lại được mà bất giác rơi xuồng lăn dài trên má ửng hồng vô cùng đáng thương.
- Mặc Nhiễm! Chàng đang ở đâu vậy chứ?
Cùng lúc đó, bên phía Mặc Nhiễm cũng đã bắt đầu chạm mặt bọn người biến dị khi anh nhìn thấy mảnh vải áo của gia Linh bị rách ra nằm trên nền đất, và cả máu tươi của cô trên thân cây sần sùi kia khiến lòng như như bị ai đó hung hăng đâm vào.
- Chết tiệt! Bọn người này rốt cuộc là cái quái gì thế?
Minh Hạo đang nổ lực hết mình chiến đấu với cái thư yêu nghiệt đó, tức giận quá mức không kìm nổi mà lên tiếng chữi thề một tiếng, bây giờ cả hai đang vô cùng mệt mõi và cố hết sức giết chết cái thư trước mặt, Mặc Nhiễm cũng không hơn gì Minh Hạo, toàn tân đều bị vấy bẩn bởi máu tươi của bọn chúng, kèm thêm sự tức giận khi bị lạc mất Gia Linh khiến anh có một sức mạnh kinh khủng hơn bình thường.
Và cuộc chiến nào cũng sẽ có hồi kết, không lâu sau đó tất cả những thứ kinh tởm đó cũng đã phải ngã quỵ nằm lăn ra bất động với vũng máu tươi đang thấm dần xuống mặt đất. Thanh kiếm sắc nhọn kia cũng đã dừng lại, những giọt máu tươi đỏ thẫm đọng lại ở mũi kiếm tích tụ từng giọt rồi rơi xuống mặt đất. Cả hai ánh mắt vô cùng nghiêm nghị dù vừa trải qua trận sinh tử nhưng vẫn không thể ngăn được khí phách ngút trời của hai người họ. Hai người đồng loạt đưa mắt nhìn xung quanh, thật sự không ngờ chỉ trong tít tắc bọn chung đã càn quét cả khu rừng và giết chết hết tất cả binh lính đi theo hai y, cảnh tượng trước không thể diễn tả bằng lời, xác người nằm la liệt khắp nơi, kẻ mất đầu, kẻ thì tay chân đều bị xé rách mỗi thứ một nơi, máu chảy thành sông. Thân là vị tướng triều đình mà lại không bảo toàn được số binh lính của mìn khiến Minh Hạo có phần hỗ thẹn, chàng ta nhíu chặt đôi lông mày ánh mắt hiện rõ sự u buồn và nuối tiếc. Mặc Nhiễm khẽ đến gần, gương mặt cũng có chút đượm buồn nhưng không thể hiện rõ ra ngoài người bình thường sẽ chẳng ai nhìn thấu được tâm tư của hắn. Giọng nói trầm khàn của hắn lại cất lên bên tai Minh Hạo:
- Không phải lỗi của ngươi! Điều quan trọng bây giờ là đi tìm lại Gia Linh càng sớm càng tốt!