- Chắc à không sao đâu, mình chỉ đi tìm Tiểu Yêu một lát sẽ quay lại ngay thôi mà!
Tự trấn an bản thân, cô lắc đầu mỉm cười tiếp tục bước đi. Cứ thế bước đều bước đều theo hàng cây phía trước, cô vẫn không trông thấy Tiểu Yêu nhà mình đâu, gương mặt nhăn nhó vô cùng khó coi, đưa hai tay chống bên hông cất giọng:
- Chết tiệt! Lại trốn đi đâu nữa rồi chứ? Thật là..
Vừa nói cô vừa quay đầu lại định trở về thì không thấy bọn người kia và Mặc Nhiễm đâu nữa. Cảm giác lo lắng bất ngờ ập thẳng đến, cô lắp ba lắp bắp gọi tên chàng vừa lê bước đôi chân nặng trĩu lên phía trước. Lần này thì hay rồi, cô bị lạc trong rừng rồi lại còn là núi Thiên Sơn nguy hiểm trong truyền thuyết, dù cô có chín cái mạng cũng không qua nỗi mất.
- Mặc Nhiễm! Chàng có đó không? Mau lên tiếng đi!
Vừa nói dứt câu bỗng bên phải của cô có tiếng gió và cái bóng vụt qua rất nhanh, cái bóng to lớn đó khẳng định rằng cô không hề nhìn nhầm. Theo phản xạ cô la lên, cẩn trọng nhìn xung quanh chưa hết hoảng sợ tiếng gió đó lại vụt ngang cô một lần nữa, lần này thứ đó chạm vào người cô. Gia Linh cảm nhận được đó là có thể là động vật, trên người nó có mùi gì đó rất kì lạ, tanh hôi vô cùng. Móng vuốt sắt nhọn của nó lướt qua cánh tay của cô khiến chiếc áo lụa mềm mại bị rách ra nhanh chóng nhuộm thành mà đỏ tươi ướt đẫm. Nàng đau đớn ôm chặt lấy cánh tay đau rát nhức đến tê liệt của mình, bây giờ không phải lúc nàng yêu đuối chờ đợi Mặc Nhiễm đến cứu mình, chuyện gì cũng vật chạy là thượng sách!
Cứ thế nàng đăm đầu chạy về phía trước không quan tâm đó là yêu ma quỷ quá gì, chỉ cần là vật sống thì vẫn còn cách đối phó. Nhưng tìm nơi an toàn ẩn nấp vẫn là hay hơn, chưa chạy được bao nhiêu cô lại cảm thấy phía sau mình ai đó đang đuổi theo rất nhanh, chẳng thèm ngoảnh đầu lại nàng dùng hết sức bình sinh mà chạy. Cứ nghĩ sẽ chạy thoát nhưng nào ngờ chưa đầy năm phút, có thứ gì đó nắm lấy cổ chân nàng kéo về phía sau. Không kịp phản ưng, Gia Linh theo đố ngã nhào xuống đất bị kéo lê lết như cái bao tải, bộ y phục bị làm cho lắm lem khắp nơi, máu tươi trên tay cũng chảy ra nhiều hơn. Cô dùng hết sức vùng vẫy hất chân ra khỏi cái thứ đó, cô trợn tròn mắt khi nhìn thấy trước mắt mình là một đầy lông lá bao phủ từ trên xuống dưới, ánh mắt rực lên một màu đỏ tươi không mang một chút tình người đang nhìn cô chằm chằm. Thứ này có bề ngoài như người thường, đều có tay chân và mắt mũi miệng nhưng giống như bị biến dị đi vậy vô cùng kinh tởm. Gia Linh loạn choạng đứng lên lùi về sau, cơ thể cứ như không còn trọng lực nữa mà ngã nhào xuống đất, thứ đó lại hung hăng tiếng về phía cô đưa cánh tay lông lá rắn chắc cơ bắp đó bóp lấy cổ cô đưa lên cao. Cơ thể Gia Linh lơ lửng trên không trung, mặt cô tái mét không còn chút máu nào, ho sặc sụa đánh vào tay của nó không ngừng. Nó có vẻ tức giận dùng lực ném cô sang một bên, lưng cô đập mạnh vào thân cây cách đó hai mét. Toàn thân tê dại không cảm nhận được sự đau đớn nữa, váy nhuộm đẫm máu, đỏ càng thêm đỏ. Nàng không thấy đau đớn nhưng lại có chút luyến lưu, luyến lư biết bao kỷ niệm ngọt ngào, luyến lưu trong hồi ức đó giữa nàng và Mặc Nhiễm. Chẳng lẽ mạng nàng tới đây phải tận rồi sao? Vẫn chưa kịp nói với tương công lời nào nữa cơ mà lại phải bỏ mạng nơi hoang vắng xa lạ, xác của nàng sẽ được chàng tìm thấy hay chỉ thối rửa theo năm tháng làm thức ăn cho chim quạ? Nàng không cam tâm, nhưng biết làm sao được khi hình ảnh trước mắt mờ dần, mờ dần đi rồi chỉ còn lại một màu đen đáng sợ, lạnh lẽo.
"Mặc Nhiễm! Chàng nhất định phải đến cứu ta, nhất định phải đến, dù có chết ta cũng chỉ nguyện chết trong vòng tay của chàng, nhắm mắt cam chịu hết kiếp này trong lòng chàng.."
Cứ như có thần giao cách cảm, sau một lúc bận rộn y mới nhìn sang Gia Linh, phát hiện chẳng thấy nàng đâu nữa mặt liền biến sắc, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi cất giọng không chút ấm áp mà sắt lạnh như dao gươm:
- Lập tức đi tìm Vương Phi!