Trước khi nàng bất tỉnh, trong lúc ý chí còn lại vô cùng mong manh, nàng đã nhìn thấy dáng vẻ của một người nam nhân bước ung dung về phía nàng, Gia Linh chỉ có thể thấy thân dưới của hắn chứ không hề nhìn thấy dung mạo ra sao, cứ như vậy nàng lại ngất đi một lần nữa.
- Thì ra là nữ nhân này, cuối cùng nàng cũng đến!
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo, Lam Phong từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh thân thể nàng, đưa tay nhấc nàng lên bước vào trong, được vài bước chân, y đưa mắt nhìn hai tên nam nhân còn lại vẫn còn bất tỉnh, đầu vẫn không hề quay lại tiếp tục bước chậm rãi vào trong động sâu tối tăm. Đến khi Gia Linh tỉnh lại, thì phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường đá trải tấm thảm bằng lông gấu màu trắng, nàng nhanh chóng ngồi bậc dậy đầy vẻ hoang mang nhìn xung quanh mình.
- Đây là đâu? Trang trí theo kiểu gì thế này?
Xung quanh được thắp sáng bởi những ngọn nến đỏ hồng, rất nhiều đầu lâu được chất thành đống ở sát vách đá, nàng còn chưa hết hoang mang tìm kiếm Mặc Nhiễm và Minh Hạo thì bóng dáng của người nữ nhân với bộ y phục trắng từ xa tiến lại gần, trên ta còn cầm khay thức ăn có vẻ là chuẩn bị cho nàng.
- Gia Linh cô nương! Cô tỉnh rồi?
Gia Linh giật mình, xoay người nhìn nàng ta, càng bất ngờ hơn khi người khác biết tên của mình. Nàng nhanh chóng đi xuống giường, đứng đối mặt với cô nương này, có chút giận cũng có chút sợ.
- Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta? Còn nữa, phu quân của ta! Chàng ấy đâu rồi?
Vẻ mặt của cô nương mặc y phục trắng này vẫn rất trầm tư, không hề tỏ thái độ cáu gắt hay dịu dàng, cứ im lặng như vậy không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Bây giờ tận sâu trong lòng nàng chỉ có một mình chàng ấy, Đường Mặc Nhiễm!
- Cô mau ăn hết bát cháo này, rồi đi thẳng về hướng đó. Có người đang cần gặp cô, mọi thắc mắc cô có thể anh ta!
Ánh mắt của nàng ta nhìn vào một chỗ, không thèm liếc đến Gia Linh một cái, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống, cứ thế nàng rời đi khỏi căn phòng. Gia Linh tức giận vì bị xem là không khí dù đã cố chạy theo những không hiểu vì sao bây giờ một chút sức cũng không còn, chỉ có thể giương mắt nhìn cô ta rời đi.
- Cái quái gì thế này! Thật là bất lịch sự! Xinh đẹp thế kia mà..
Chưa nói hết câu, nàng vô tình nhìn đến bát cháo cỏ vẻ rất ngon miệng, vừa nhìn thôi bụng lại sôi lên ùng ục, nàng ngán ngẩm ngồi xuống chiếc ghế đá, trong lòng không khỏi lo lắng cho Mặc Nhiễm, cũng không biết cô phải đối mặt với những gì tiếp theo!
Sau khi nàng ăn xong, cơ thể lại tràn đầy năng lực, Gia Linh ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, giật tay một cái làm hình động cố lên! Nhất định phải tìm ra chàng ấy. Nàng theo lời nói của cô gái kia, bước về phía trước, dù hơi tối nhưng nàng không có cảm giác sợ là mấy, cứ cảm thấy rất an toàn không lo sơ, chỉ lo cho chàng đang ở nơi nào? Có tìm ra nàng lần nữa hay không? Đi được một quãng nàng liền thấy một tí ánh sáng của ngọn nến vừa lạ mà vừa quen, buóc chân liền tăng tốc chăm chú nhìn về phía trước, dù ở xa nhưng nàn vẫn lờ mờ nhìn thấy khuon mặt nghiêng hoàn hảo với ngũ quan tinh tế, mày kiếm hơi xếch, môi mỏng hơi nhếch, nhưng tất cả đều toát lên phong thái ung dung điềm tĩnh. Nam nhân ngồi trên chiếc ghế đầu lâu như toát ra một khí cất cao quý trời cho.
Bỗng nhiên nàng cảm giác như đã gặp người này ở đâu, dù chỉ la bộ y phục thôi nhưng cũng khiến nàng rất ấn tượng. Nàng nhớ lại, đó là lúc nàng chuẩn bị ngất đi, đã nhìn thấy bóng dáng của người này. Xem ra hắn có có vài phần nhan sắc, lúc nàng nhận ra mọi chuyện thì cũng đã đứng trước mặt hắn. Nhận thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm mình khiến nàng có chút ngại và không quen liền đưa tay xoa đầu, chuẩn bị cất giọng thì bị hắn ngắt ngang.
- Cô là Gia Linh cô nương?
Nàng khẽ gật đầu, dùng vẻ hoạt bác thường ngày đáp lời hắn:
- Là tại hạ! Xin hỏi vị tiên sinh đây là?
Nàng cố ý kéo dài câu nói của mình để chờ đợi câu trả lời của hắn, thật lạ, sao nàng lại không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với người xa lạ như hắn? Lại có cảm giác rất quen thuộc?
- Ta là Lam Phong!
Không chỉ là cô, mà ngay cả hắn cũng thế, từ trước đến nay chưa dùng ngữ điệu ôn như hay gần gữi như thế với bất kì ai. Cứ có cảm giác nữ nhân này rất quen thuộc, như đã quen nhau từ hàng trăm năm trước.
- Y Hương! Mang rượu lên đây!
Y Hương? Cái tên này nàng đã nghe ở đâu đó, Gia Linh khẽ nhíu mày cố gắng nhớ lại. Nàng nhớ ra liền búng tay một cái, trong lòng thầm nghĩ đến lần đó nàng có thấy miếng ngọc bội của Mặc Nhiễm có khắc tên Lệ Y Hương. Nghe nớidax mất tích trên núi Thiên Sơn. Chẳng lẽ là cô nương này? Ánh mắt cô có chút bất ngờ nhìn theo cô gái đó, thật không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp nhau như vậy. Nhưng tất cả cũng chỉ là ván bài của số mệnh an bày định sẵn mà thôi.
- Phu quân của ta đâu! Tại sao ta lại ở đây?
Gia Linh gắt gỏng chống hai tay bên hông, hung hăng hỏi hắn. Lam Phong vẫn giữ thần thái ma mị đó của mình, cây quạt trên tay đột ngột ngừng lại, hất tay một cái cánh quạt liền xếp lại ngay ngắn, hắn từ từ đứng lên bước về phía nàng.
- Ngươi vì sao xuất hiện ở động của ta, ta còn chưa hỏi tội liền tỏ thái độ với ta?
Hắn đứng trước mặt nàng, cả hai nhìn nhau không hề chớp mắt. Đúng là càng nhìn càng thấy hắn đẹp, xém nữa là khiến nàng bị mê hoặc quên mất chuyện trọng đại.
- Ta đến là tìm Ngọc Châu Bảo!
Cô không che giấu mà thẳng thắng nói ra, ánh mắt vô cùng kiên định. Hắn chỉ nhếch mép đưa mắt nhìn vào không trung, bước lên phía trước, chậm rãi nói:
- Đúng như ta nghĩ, ngươi là chủ nhân của thứ này!
Gia Linh có chút bất ngờ xoay người lại nhìn hắn, từng câu từng chữ mà hắn nói đều đọng lại trong đầu nàng, Gia Linh không e ngại tiếp lời hắn:
- Vị tiên sinh này, ngươi biết thứ báu vật này sao!
Lam Phong khẽ nhếch mép cười như không cười, đáp lời nàng, bước chân vẫn bước đều lên phía trước:
- Biết thì đã sao? Ta vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy nó, dù đang giữ nó!
Gia Linh tỏ vẻ khó hiểu, hắn nói cái quái gì thế kia? Nàng biết rất ít về thứ này nên cũng không thể hỏi thêm gì, chỉ nhẹ giọng hỏi hắn tung tích của Mặc Nhiễm.
- Khoan đã, lúc ngươi nhìn thấy ta, có thấy thêm ai nữa không?
Y xoay người nhìn nàng không nói lời nào lại đưa mắt nhìn hình vẽ kì lạ trên vách đá, thấy ánh mắt hắn nhìn mãi một chỗ nào đó, theo bản năng nàng cũng đưa mắt nhìn theo. Đó là hình mặt trời được vẽ lên vô cùng chân thực, đó là cảnh ánh bình minh sớm mai ló dạng, nó rất giống với những buổi sáng ở trên núi Thái Sơn, bình minh và hoàng hôn ở đó đều rất đẹp, binh mình mang trong người mùi hương tươi mát, khí trời trong lành, còn hoàng hôn là một buổi chiều tà rực lửa. Nghĩ đến đây lòng Gia Linh nặng trĩu, không biết sư phụ và tỷ tỷ ra sao rồi? Còn nhớ đến nàng hay không? Ánh mắt nàng thể hiện rõ sự buồn bã mất mát của người thân, dù rất muốn khóc cho vơi đi nhưng tình huống hiện tại ép nàng phải thật mạnh mẽ để chống chọi với mọi thứ.
- Sao ở đây lại có hình vẽ mặt trời?
Gia Linh bước đến bên hắn nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng vậy nhìn chằm chằm vào vách đá đó. Lam Phong lặng thinh không đáp, hồi lâu trầm mặt hắn mới khẽ lên tiếng, khoé môi còn nở nụ cười nhẹ như không, một nụ cười buồn bã thấu tận tâm can.
- Thì ra thứ này được gọi là mặt trời! Từ khi ta sinh ra đã nhìn thấy nó ở đây.
Gia Linh nghe qua có chút ngỡ ngàng, loài người ai sinh ra đời đều được nhìn thấy mặt trời kia mà? Hắn ta nói như thể chưa từng nghe tới cũng chưa từng biết đến thứ ánh sáng kì diệu này vậy. Đúng lúc đó, Y Hương từ trong bước chậm rãi đến, trên tay cầm khay rượu như thường lệ, nói là rượu nhưng thực chất đó là máu tươi của người sống còn hắn chính là ma cà rồng như những tiểu thuyết mà Gia Linh hay đọc. Nhìn theo hành động rót "rượu" của Y Hương cũng khiến nàng có chút sinh nghi, đầu óc nhạy bén nhanh chóng cảm thấy bất thường, Y Hương dâng chung "rượu" cho Lam Phong cũng nhanh chóng mời Gia Linh dùng thử. Nàng liền lùi bước đưa tay lắc qua lắc lại, nở nụ cười gượng gạo tỏ ý từ chối:
- Không.. không cần đâu! Ta không khát.
Y Hương thấy thế cũng dừng bước chân lại xoay người nhìn hắn đang ung dung uống cạn thứ chất lỏng đó, đưa tay cạn một hơi hắn liền liếc mắt xuống chỗ Gia Linh, hất mặt ra hiệu cho Y Hương lùi về sau, cô nàng hiểu ý liền thu lại chung "rượu" đặt lại vào khay.
- Ta nghĩ cô đã biết thân phận của ta rồi nhỉ? - hắn cất giọng trầm khàn, ánh mắt toát lên vẻ ma mị nhìn vào chung "rượu" trong suốt đã bị uống cạn trên tay, ngón trỏ thon dài không ngừng xoa xoa miệng ly.
- Ngươi là vampire! - ánh mắt nàng kiên định, đưa tay chỉ thẳng về phía hắn ta. Nghe câu trả lời của nàng hắn khẽ nhíu mày, "vampire" gì đó của nàng ta vừa nói là thứ gì? Hắn chưa từng nghe qua. Gia Linh nhận thấy biểu cảm khó hiểu của hắn và Y Hương nên nhanh chóng sửa lỗi.
- À không! Ý ta là ma cà rồng, là huyết tộc đó!
Lam Phong im lặng, miệng cười như không cười, trong lòng có chút hứng thú vì cô gái này. Lý do gì, tại sao nàng lại là chủ nhân của Lục Châu Bảo? Tại sao số mệnh của hắn sinh ra đã phải bảo vệ thứ được cất giấu sau lớp cửa đá đó? Giữa nàng và y rốt cục là xảy ra chuyện gì? Trong lòng biết bao câu hỏi đặt ra khiến tâm tư nặng trĩu. Chuyện nơi trần ai đúng là khó mà giải đáp được tất cả.
- Tại sao vị cô nương như cô muốn tìm Lục Châu Bảo?
Lam Phong không đính chính bản thân mình là gì mà chuyển sang chủ đề khác, cất giọng trầm ổn hỏi nàng. Lúc này Gia Linh có chút chần chừ nhưng rồi cũng kể hết tất cả cho y nghe. Cùng lúc đó, Mặc Nhiễm và Minh Hạo cũng đã tỉnh, cả hai đều gánh một trận lo lắng khi không tìm thấy Gia Linh đâu, chỉ thấy trên vách đá từ khi nào đã có hướng mũi tên như chỉ đường đi, cả hai người nam nhân không ai nói lời nào bước theo dấu mũi tên màu đỏ như máu trên vách đá kì lạ, đi được một đoạn đường khá xa nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên một trong người vô tình dẫm vào thú gì đó khiến nó vang lên tiếng động giòn giã như cành cây khô bị bẽ gãy. Mặc Nhiễm và Minh Hạo liền dừng buóc đảo mắt nhìn xuống chân mình và sau đó nhìn xung quanh.
- Là một viên đá nhỏ? - Minh Hạo khó hiểu lên tiếng, đưa chân đá nhẹ vào nó nhưng viên đá lại bất động không di chuyển.
Quái lạ, viên đá thì sao lại phát ra âm thanh đó? Lại thêm nó được làm như một thứ kích hoạt mật thật, viên đá không lăn đi khi bị y tác động, bỗng nhiên từ từ phía cung tên bay ra hàng loạt, với phản ứng nhanh nhảy cả hai đều nhảy lên không trung né tránh, âm thanh của thanh kiếm sắc nhọn được rút ra càng làm cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng, Mặc Nhiễm vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh né tránh và đánh bay cung tên bay đến chỗ y. Thì ra nơi này lại nguy hiểm như vậy, chứng tỏ nó là một cấm địa mà không phải bất kì ai cũng có thể chinh phục được.
Nơi hang động tối tăm, thân thể của ba người nằm la liệt trên nền đá, Gia Linh nhíu chặt đôi lông may, hàng mi cong khẽ mở ra, cảnh vật toàn đá là đá mờ căm dần rõ ràng hơn. Nàng gượng người cố gắng ngồi dậy nhưng lại bất lực, chỉ có thể giương mắt nhìn thân thể Mặc Nhiễm bất động trước mắt, muốn với tới chàng cũng là một chuyện khó khăn đên nhường nào.
Trước khi nàng bất tỉnh, trong lúc ý chí còn lại vô cùng mong manh, nàng đã nhìn thấy dáng vẻ của một người nam nhân bước ung dung về phía nàng, Gia Linh chỉ có thể thấy thân dưới của hắn chứ không hề nhìn thấy dung mạo ra sao, cứ như vậy nàng lại ngất đi một lần nữa.
- Thì ra là nữ nhân này, cuối cùng nàng cũng đến!
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo, Lam Phong từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh thân thể nàng, đưa tay nhấc nàng lên bước vào trong, được vài bước chân, y đưa mắt nhìn hai tên nam nhân còn lại vẫn còn bất tỉnh, đầu vẫn không hề quay lại tiếp tục bước chậm rãi vào trong động sâu tối tăm. Đến khi Gia Linh tỉnh lại, thì phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường đá trải tấm thảm bằng lông gấu màu trắng, nàng nhanh chóng ngồi bậc dậy đầy vẻ hoang mang nhìn xung quanh mình.
- Đây là đâu? Trang trí theo kiểu gì thế này?
Xung quanh được thắp sáng bởi những ngọn nến đỏ hồng, rất nhiều đầu lâu được chất thành đống ở sát vách đá, nàng còn chưa hết hoang mang tìm kiếm Mặc Nhiễm và Minh Hạo thì bóng dáng của người nữ nhân với bộ y phục trắng từ xa tiến lại gần, trên ta còn cầm khay thức ăn có vẻ là chuẩn bị cho nàng.
- Gia Linh cô nương! Cô tỉnh rồi?
Gia Linh giật mình, xoay người nhìn nàng ta, càng bất ngờ hơn khi người khác biết tên của mình. Nàng nhanh chóng đi xuống giường, đứng đối mặt với cô nương này, có chút giận cũng có chút sợ.
- Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta? Còn nữa, phu quân của ta! Chàng ấy đâu rồi?
Vẻ mặt của cô nương mặc y phục trắng này vẫn rất trầm tư, không hề tỏ thái độ cáu gắt hay dịu dàng, cứ im lặng như vậy không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Bây giờ tận sâu trong lòng nàng chỉ có một mình chàng ấy, Đường Mặc Nhiễm!
- Cô mau ăn hết bát cháo này, rồi đi thẳng về hướng đó. Có người đang cần gặp cô, mọi thắc mắc cô có thể anh ta!
Ánh mắt của nàng ta nhìn vào một chỗ, không thèm liếc đến Gia Linh một cái, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống, cứ thế nàng rời đi khỏi căn phòng. Gia Linh tức giận vì bị xem là không khí dù đã cố chạy theo những không hiểu vì sao bây giờ một chút sức cũng không còn, chỉ có thể giương mắt nhìn cô ta rời đi.
- Cái quái gì thế này! Thật là bất lịch sự! Xinh đẹp thế kia mà..
Chưa nói hết câu, nàng vô tình nhìn đến bát cháo cỏ vẻ rất ngon miệng, vừa nhìn thôi bụng lại sôi lên ùng ục, nàng ngán ngẩm ngồi xuống chiếc ghế đá, trong lòng không khỏi lo lắng cho Mặc Nhiễm, cũng không biết cô phải đối mặt với những gì tiếp theo!
Sau khi nàng ăn xong, cơ thể lại tràn đầy năng lực, Gia Linh ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, giật tay một cái làm hình động cố lên! Nhất định phải tìm ra chàng ấy. Nàng theo lời nói của cô gái kia, bước về phía trước, dù hơi tối nhưng nàng không có cảm giác sợ là mấy, cứ cảm thấy rất an toàn không lo sơ, chỉ lo cho chàng đang ở nơi nào? Có tìm ra nàng lần nữa hay không? Đi được một quãng nàng liền thấy một tí ánh sáng của ngọn nến vừa lạ mà vừa quen, buóc chân liền tăng tốc chăm chú nhìn về phía trước, dù ở xa nhưng nàn vẫn lờ mờ nhìn thấy khuon mặt nghiêng hoàn hảo với ngũ quan tinh tế, mày kiếm hơi xếch, môi mỏng hơi nhếch, nhưng tất cả đều toát lên phong thái ung dung điềm tĩnh. Nam nhân ngồi trên chiếc ghế đầu lâu như toát ra một khí cất cao quý trời cho.
Bỗng nhiên nàng cảm giác như đã gặp người này ở đâu, dù chỉ la bộ y phục thôi nhưng cũng khiến nàng rất ấn tượng. Nàng nhớ lại, đó là lúc nàng chuẩn bị ngất đi, đã nhìn thấy bóng dáng của người này. Xem ra hắn có có vài phần nhan sắc, lúc nàng nhận ra mọi chuyện thì cũng đã đứng trước mặt hắn. Nhận thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm mình khiến nàng có chút ngại và không quen liền đưa tay xoa đầu, chuẩn bị cất giọng thì bị hắn ngắt ngang.
- Cô là Gia Linh cô nương?
Nàng khẽ gật đầu, dùng vẻ hoạt bác thường ngày đáp lời hắn:
- Là tại hạ! Xin hỏi vị tiên sinh đây là?
Nàng cố ý kéo dài câu nói của mình để chờ đợi câu trả lời của hắn, thật lạ, sao nàng lại không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với người xa lạ như hắn? Lại có cảm giác rất quen thuộc?
- Ta là Lam Phong!
Không chỉ là cô, mà ngay cả hắn cũng thế, từ trước đến nay chưa dùng ngữ điệu ôn như hay gần gữi như thế với bất kì ai. Cứ có cảm giác nữ nhân này rất quen thuộc, như đã quen nhau từ hàng trăm năm trước.
- Y Hương! Mang rượu lên đây!
Y Hương? Cái tên này nàng đã nghe ở đâu đó, Gia Linh khẽ nhíu mày cố gắng nhớ lại. Nàng nhớ ra liền búng tay một cái, trong lòng thầm nghĩ đến lần đó nàng có thấy miếng ngọc bội của Mặc Nhiễm có khắc tên Lệ Y Hương. Nghe nớidax mất tích trên núi Thiên Sơn. Chẳng lẽ là cô nương này? Ánh mắt cô có chút bất ngờ nhìn theo cô gái đó, thật không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp nhau như vậy. Nhưng tất cả cũng chỉ là ván bài của số mệnh an bày định sẵn mà thôi.
- Phu quân của ta đâu! Tại sao ta lại ở đây?
Gia Linh gắt gỏng chống hai tay bên hông, hung hăng hỏi hắn. Lam Phong vẫn giữ thần thái ma mị đó của mình, cây quạt trên tay đột ngột ngừng lại, hất tay một cái cánh quạt liền xếp lại ngay ngắn, hắn từ từ đứng lên bước về phía nàng.
- Ngươi vì sao xuất hiện ở động của ta, ta còn chưa hỏi tội liền tỏ thái độ với ta?
Hắn đứng trước mặt nàng, cả hai nhìn nhau không hề chớp mắt. Đúng là càng nhìn càng thấy hắn đẹp, xém nữa là khiến nàng bị mê hoặc quên mất chuyện trọng đại.
- Ta đến là tìm Ngọc Châu Bảo!
Cô không che giấu mà thẳng thắng nói ra, ánh mắt vô cùng kiên định. Hắn chỉ nhếch mép đưa mắt nhìn vào không trung, bước lên phía trước, chậm rãi nói:
- Đúng như ta nghĩ, ngươi là chủ nhân của thứ này!
Gia Linh có chút bất ngờ xoay người lại nhìn hắn, từng câu từng chữ mà hắn nói đều đọng lại trong đầu nàng, Gia Linh không e ngại tiếp lời hắn:
- Vị tiên sinh này, ngươi biết thứ báu vật này sao!
Lam Phong khẽ nhếch mép cười như không cười, đáp lời nàng, bước chân vẫn bước đều lên phía trước:
- Biết thì đã sao? Ta vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy nó, dù đang giữ nó!
Gia Linh tỏ vẻ khó hiểu, hắn nói cái quái gì thế kia? Nàng biết rất ít về thứ này nên cũng không thể hỏi thêm gì, chỉ nhẹ giọng hỏi hắn tung tích của Mặc Nhiễm.
- Khoan đã, lúc ngươi nhìn thấy ta, có thấy thêm ai nữa không?
Y xoay người nhìn nàng không nói lời nào lại đưa mắt nhìn hình vẽ kì lạ trên vách đá, thấy ánh mắt hắn nhìn mãi một chỗ nào đó, theo bản năng nàng cũng đưa mắt nhìn theo. Đó là hình mặt trời được vẽ lên vô cùng chân thực, đó là cảnh ánh bình minh sớm mai ló dạng, nó rất giống với những buổi sáng ở trên núi Thái Sơn, bình minh và hoàng hôn ở đó đều rất đẹp, binh mình mang trong người mùi hương tươi mát, khí trời trong lành, còn hoàng hôn là một buổi chiều tà rực lửa. Nghĩ đến đây lòng Gia Linh nặng trĩu, không biết sư phụ và tỷ tỷ ra sao rồi? Còn nhớ đến nàng hay không? Ánh mắt nàng thể hiện rõ sự buồn bã mất mát của người thân, dù rất muốn khóc cho vơi đi nhưng tình huống hiện tại ép nàng phải thật mạnh mẽ để chống chọi với mọi thứ.
- Sao ở đây lại có hình vẽ mặt trời?
Gia Linh bước đến bên hắn nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng vậy nhìn chằm chằm vào vách đá đó. Lam Phong lặng thinh không đáp, hồi lâu trầm mặt hắn mới khẽ lên tiếng, khoé môi còn nở nụ cười nhẹ như không, một nụ cười buồn bã thấu tận tâm can.
- Thì ra thứ này được gọi là mặt trời! Từ khi ta sinh ra đã nhìn thấy nó ở đây.
Gia Linh nghe qua có chút ngỡ ngàng, loài người ai sinh ra đời đều được nhìn thấy mặt trời kia mà? Hắn ta nói như thể chưa từng nghe tới cũng chưa từng biết đến thứ ánh sáng kì diệu này vậy. Đúng lúc đó, Y Hương từ trong bước chậm rãi đến, trên tay cầm khay rượu như thường lệ, nói là rượu nhưng thực chất đó là máu tươi của người sống còn hắn chính là ma cà rồng như những tiểu thuyết mà Gia Linh hay đọc. Nhìn theo hành động rót "rượu" của Y Hương cũng khiến nàng có chút sinh nghi, đầu óc nhạy bén nhanh chóng cảm thấy bất thường, Y Hương dâng chung "rượu" cho Lam Phong cũng nhanh chóng mời Gia Linh dùng thử. Nàng liền lùi bước đưa tay lắc qua lắc lại, nở nụ cười gượng gạo tỏ ý từ chối:
- Không.. không cần đâu! Ta không khát.
Y Hương thấy thế cũng dừng bước chân lại xoay người nhìn hắn đang ung dung uống cạn thứ chất lỏng đó, đưa tay cạn một hơi hắn liền liếc mắt xuống chỗ Gia Linh, hất mặt ra hiệu cho Y Hương lùi về sau, cô nàng hiểu ý liền thu lại chung "rượu" đặt lại vào khay.
- Ta nghĩ cô đã biết thân phận của ta rồi nhỉ? - hắn cất giọng trầm khàn, ánh mắt toát lên vẻ ma mị nhìn vào chung "rượu" trong suốt đã bị uống cạn trên tay, ngón trỏ thon dài không ngừng xoa xoa miệng ly.
- Ngươi là vampire! - ánh mắt nàng kiên định, đưa tay chỉ thẳng về phía hắn ta. Nghe câu trả lời của nàng hắn khẽ nhíu mày, "vampire" gì đó của nàng ta vừa nói là thứ gì? Hắn chưa từng nghe qua. Gia Linh nhận thấy biểu cảm khó hiểu của hắn và Y Hương nên nhanh chóng sửa lỗi.
- À không! Ý ta là ma cà rồng, là huyết tộc đó!
Lam Phong im lặng, miệng cười như không cười, trong lòng có chút hứng thú vì cô gái này. Lý do gì, tại sao nàng lại là chủ nhân của Lục Châu Bảo? Tại sao số mệnh của hắn sinh ra đã phải bảo vệ thứ được cất giấu sau lớp cửa đá đó? Giữa nàng và y rốt cục là xảy ra chuyện gì? Trong lòng biết bao câu hỏi đặt ra khiến tâm tư nặng trĩu. Chuyện nơi trần ai đúng là khó mà giải đáp được tất cả.
- Tại sao vị cô nương như cô muốn tìm Lục Châu Bảo?
Lam Phong không đính chính bản thân mình là gì mà chuyển sang chủ đề khác, cất giọng trầm ổn hỏi nàng. Lúc này Gia Linh có chút chần chừ nhưng rồi cũng kể hết tất cả cho y nghe. Cùng lúc đó, Mặc Nhiễm và Minh Hạo cũng đã tỉnh, cả hai đều gánh một trận lo lắng khi không tìm thấy Gia Linh đâu, chỉ thấy trên vách đá từ khi nào đã có hướng mũi tên như chỉ đường đi, cả hai người nam nhân không ai nói lời nào bước theo dấu mũi tên màu đỏ như máu trên vách đá kì lạ, đi được một đoạn đường khá xa nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên một trong người vô tình dẫm vào thú gì đó khiến nó vang lên tiếng động giòn giã như cành cây khô bị bẽ gãy. Mặc Nhiễm và Minh Hạo liền dừng buóc đảo mắt nhìn xuống chân mình và sau đó nhìn xung quanh.
- Là một viên đá nhỏ? - Minh Hạo khó hiểu lên tiếng, đưa chân đá nhẹ vào nó nhưng viên đá lại bất động không di chuyển.
Quái lạ, viên đá thì sao lại phát ra âm thanh đó? Lại thêm nó được làm như một thứ kích hoạt mật thật, viên đá không lăn đi khi bị y tác động, bỗng nhiên từ từ phía cung tên bay ra hàng loạt, với phản ứng nhanh nhảy cả hai đều nhảy lên không trung né tránh, âm thanh của thanh kiếm sắc nhọn được rút ra càng làm cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng, Mặc Nhiễm vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh né tránh và đánh bay cung tên bay đến chỗ y. Thì ra nơi này lại nguy hiểm như vậy, chứng tỏ nó là một cấm địa mà không phải bất kì ai cũng có thể chinh phục được.