• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta ung dung nhìn hắn: “Nhanh vậy sao?”

“Quân doanh có giờ giới nghiêm, từ nơi này trở về có hơi xa.”

“Vương gia ăn no chưa? Có muốn ăn thêm không?" Ta giơ đũa ra hiệu.

Nhiếp Hàn Sơn không từ chối, trực tiếp ngồi vào bàn.

Ta phất tay bảo Hổ Phách đổi một cái nồi khác.

Nhiếp Hàn Sơn giơ đũa lên, chậm rãi ăn: “Nhạc mẫu thế nào rồi? Nghe nói cách đây không lâu nhạc mẫu bị phong hàn phải không?”

“Đã khỏi hẳn rồi, nha hoàn chăm sóc rất cẩn thận. Bây giờ đã có thể đi tản bộ trong hoa viên rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Ta gắp miếng củ cải bỏ vào miệng hỏi: “Vương gia sống ở biên giới có tốt không?”

Nhiếp Hàn Sơn ngẩng đầu liếc nhìn ta: “Lúc này kỳ thực nàng không nên tới đây. Mùa đông ở đây vốn là vô cùng khắc nghiệt, trên thảo nguyên người Hung Nô không đủ lương thực và lông thú cho mùa đông nên thường xuyên đi xuống phía nam quấy rối, biên giới nghèo nàn cũng không có gì vui.”

“Gần đây có phải người Hung Nô quấy phá rất thường xuyên không?”

“Hiện tại cũng không quá nhiều, còn chưa tới thời điểm khắc nghiệt nhất, tháng sau khi hoàn toàn bước vào mùa đông, tuyết lông ngỗng bắt đầu rơi, cũng là lúc bọn họ hành động.”

Nhiếp Hàn Sơn rũ mắt xuống, nói chuyện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại có chút lạnh lẽo. Làm đại tướng quân trấn thủ biên cương, gánh nặng trên vai hắn cực kỳ nặng nề.

Ta cũng biết bây giờ mình không nên đến, nhưng...

“Ta không thể kháng lại ý chỉ của thái hậu nương nương, ta đã tính toán cẩn thận, vương gia đã hai năm chưa hồi kinh đón Tết, thái hậu nương nương cũng rất nhớ ngài, năm nay xem ra ngài cũng không thể quay về, lo kắng ngài ở biên cương ăn ở không tốt nên mới phái ta tới đay.”

Mặc dù ý của Thái hậu nương nương không chỉ có từng đó nhưng bà ấy cũng không trực tiếp nói rõ nên ta cũng vui vẻ giả vờ hồ đồ.

“Ta đã quen sống ở biên cương, nơi này không thể so với kinh thành, nàng chăm sóc tốt bản thân là được, đừng để bị ngã bệnh.” Nhiếp Hàn Sơn múc một bát canh thịt dê uống một hơi hết cạn, trên chóp mũi hiện ra một lớp mồ hôi mỏng 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-12.html.]

“Vâng, thiếp thân biết rồi, vương gia vất vả.”

Đến lúc bàn ăn được dẹp xuống thì đêm đã khuya.

Hổ Phách chuẩn bị nước trong phòng, ta vào tắm rửa, không bao lâu sau lại nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng huyên náo, âm thanh mơ hồ giống như từ rất xa vọng đến, tiếng la hét cực kỳ đáng sợ.

“Hổ Phách! Hổ Phách! Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta đứng dậy từ trong thùng tắm, quay đầu hét ra ngoài cửa sổ.

Không nghe thấy tiếng Hổ Phách đáp lại, nhưng người gọi Vương thẩm kia lại đứng trước cửa phòng tắm.

“Vương phi không cần hoảng sợ, người Hung Nô từ phía bắc lại xuôi về phía nam khiêu khích, vương gia đã tới quân doanh rồi, yên tâm, bọn họ không thể tấn công vào đây được đây.”

Sau khi nghe xong, ta lại ngồi trở lại thùng tắm, trời rét buốt, nước nóng mới chỉ để một lúc, đã cảm thấy ngoài da lạnh lẽo: “Chuyện này có xảy ra thường xuyên không?”

“Cũng không nhiều lắm, mỗi tháng luôn có hai ba lần như vậy, có Trấn Bắc quân ở đây sẽ không sao đâu. Vương phi, có cần thêm nước nóng không?”

“Thêm đi.” Ta giữ lấy mái tóc dài.

Lại thêm nước nóng một lần nữa, sau khi tắm xong, Hổ Phách đưa cho ta một cái khăn bông mềm mại, ta lau khô nước trên người, quấn mình vào tấm áo choàng rồi trực tiếp nằm co ro trên giường.

Trong phòng có đốt than nhưng so với kinh thành, cái lạnh thấu xương ở Bắc Tân Cương còn hơn một bậc.

“Hổ Phách, vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Tại sao gọi mãi mà không thấy ngươi?”

Hổ Phách đưa chén nước nóng tới cho ta rồi nói: “Tiểu thư,, ta nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, vội vã chạy đi nghe ngóng tin tức. Tiểu thư đừng sợ, không sao đâu, vương gia đã đi qua đó rồi, trong thành rất an toàn, những tên Hung Nô kia không thể đánh vào được đâu.”

“Ừ.” Ta nhấp một ngụm nước nóng, gật đầu rồi hỏi: “Vậy hắn... có quay trở lại không?”

“Có lẽ không đâu, ta nghe nha hoàn trong phủ nói vào thời điểm này vương gia bình thường đều sẽ ở lại trong quân doanh, chính vì có vương gia ở đó nên người trong thành mới có thể được ngủ yên như vậy.”

“Ừ.” Ta cụp mắt, đưa lại chén nước: “Được rồi, Hổ Phách, cũng muộn rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Tiểu thư, đêm nay có cần ta ở lại cùng người không?" Hổ Phách do dự một chút rồi hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK