• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió.

Ngày hôm sau, tin tức về ngày đại hôn của ta và Nhiếp Hàn Sơn đã truyền khắp kinh thành, kết quả là ta từ chỗ là nhi nữ của thái phó người người ngưỡng mộ trở thành trò cười của toàn thành.

Trong cung bệ hạ vã Thái hậu nương nương cũng biết được việc này, lập tức triệu Nhiếp Hàn Sơn vào cung, mắng nhiếc nặng nề một trận, Thái hậu và Hoàng hậu còn cố ý phái cung nhân có năng lực nhất mang theo rất nhiều ban thưởng tới trấn an ta, tiện thể dạy dỗ lại vị Liễu di nương kia.

Sau khi mọi việc đã xong, ta dẫn theo nha hoàn Hổ Phách đi qua thăm nàng ta.

Dù sao vị Liễu di nương này thân thể mảnh mai, ra gió đã sinh bệnh, lại là tâm can bảo bối của Nhiếp Hàn Sơn, không thể khinh thường được!

Ta nhếch môi mỉa mai, vừa đi đến bên ngoài cửa đã bắt gặp vị Liễu di nương kia đang nức nở, rúc vào trong n.g.ự.c Nhiếp Hàn Sơn, tìm kiếm sự an ủi.

Nàng ta ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng, những giọt nước lớn rơi xuống từ khóe mắt rơi xuống, thực sự là vô cùng đáng thương.

“Hàn Sơn, chàng tin ta đi, không phải ta cố ý quấy rầy lễ đại hôn của chàng và vương phi. Đều là vì thân thể của ta không tốt, ma ma và Tiểu Hoàng cũng là vì lo lắng cho ta, cho nên mới...”

Vừa nói nàng ta vừa ho khan mấy tiếng, Nhiếp Hàn Sơn giống như rất quen thuộc vỗ lưng cho nàng ta.

Trong kinh thành chuyện thân thể của Liễu di nương đã không còn là bí mật, nghe nói là năm đó ở trên chiến trường vì cứu Nhiếp Hàn Sơn nên nàng ta mới bị bệnh như vậy, tình hình cụ thể thì không rõ, nhưng chính vì chuyện này nên Nhiếp Hàn Sơn vô cùng hậu ái nàng ta.

Gặp nhau ở nơi sinh tử, tình cảm thâm tình thắm thiết như vậy, làm sao người khác có thể so sánh được?

Mà ta cũng không muốn đi so sánh.

Hổ Phách đi theo sau lưng ta có chút không nhìn được nữa, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở.

Lúc này hai người bọn họ mới chú ý đến ta.

Liễu di nương ngẩng đầu nhìn về phía ta, nở ra nụ cười yếu ớt lấy lòng: “Vương phi.” Nói xong, nàng ta miễn cưỡng chống đỡ cơ thể muốn đứng dậy ra khỏi giường hành lễ với ta nhưng lại giữa chừng lại ngã trở về trong lòng Nhiếp Hàn Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-3.html.]

Thấy vậy, ta cũng không buồn đi tìm hiểu là thật hay giả, lập tức ân cần rộng lượng nói: “Muội muội thân thể không tốt, đừng xuống giường, cứ an tâm tĩnh dưỡng đi.”

“Đều là lỗi của thiếp thân, hôm nay ta vốn phải đến chính viện hầu trà vương phi, vậy mà còn làm phiền vương phi tới đây thám ta, thật sự là không phải. Hôm qua ta quấy nhiễu vương gia và vương phi suốt một ngày, thật là tội lớn”

“Muội muội nói lời này thật là quá khách khí rồi, đó đều là do nha hoàn và ma ma không biết quy củ, muội không cần phải để ý đến bọn họ mà tổn hại thân thể, hôm qua thái y đến xem bệnh nói thế nào rồi?” Ta mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn chấp nhận sự yếu ớt của nàng ấy, hơn nữa còn thực sự có chút tò mò về căn bệnh của nàng ấy.

“Chỉ là bệnh đau thắt n.g.ự.c cũ thôi, không chịu được gió, không chịu được xúc động, mấy năm nay nhờ có vương gia chiếu cố nên ta mới gắng gượng chút hơi tàn sống qua ngày, vương phi không cần để trong lòng, bình thường chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được.”

Nàng ta nói chuyện vô cùng ôn hoà, từng chữ giống như châu ngọc.

Không chịu được gió, không chịu được xúc động, vương gia chiếu cố, nói như vậy không phải đang có ý ta đừng nghĩ dùng thân phận Vương phi mà tới doạ nàng ta sao?

Theo quy củ, nàng ta là di nương, hàng ngày phải đến chính phòng để hầu hạ ta từ sáng tới chiều tối.

Nhưng vì người ta đã nói như vậy, thân thể không tốt, nếu xảy ra chuyện, chẳng phải là lỗi của ta sao?

Ta khẽ mỉm cười, vừa vặn ta cũng không muốn nhìn thấy nàng ta.

Ta không hề có ý gì đối với Nhiếp Hàn Sơn, một lòng chỉ muốn ở trong viện sống an nhàn qua ngày, lúc này cũng vui vẻ hào phóng nói: “Muội muội nói lời này thật khiến tỷ tỷ cảm thấy đau lòng, nếu thân thể đã không tốt, sau này những lễ nghi  như vấn an hầu hạ không cần phải làm nữa, muội muội điều dưỡng thật tốt là được.”

Ta rộng lượng như vậy, Nhiếp Hàn Sơn rõ ràng rất hài lòng,  sau một hồi trò chuyện, nha hoàn bưng một chén thuốc nóng hổi từ ngoài cửa đi vào.

Sau khi nha hoàn phục thi nàng ta uống thuốc xong, nghỉ ngơi, ta và Nhiếp Hàn Sơn cùng nhau rời khỏi phương viện.

Đi được nửa đường, Nhiếp Hàn Sơn đột nhiên nói: “Nhu Nhu thân thể không tốt, sau này chỉ sợ phải làm phiền vương phi rồi.”

Ta sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng.

Lời này của hắn có ý là muốn ném chuyện chăm sóc Liễu di nương lên đầu ta.

Vừa rồi ta nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn vứt bỏ củ khoai nóng bỏng tay này, dù sao nếu chăm sóc tốt chưa chắc đã được khen thưởng, chăm sóc không tốt thì nhất định sẽ bị người ta bất mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK