• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khi ta mười hai tuổi, phụ thân ta tử trận ở đèo Bắc Lộ, ta kế nghiệp ông ấy nắm Trấn Bắc quân, xuất phát từ một tiểu binh nhỏ nhất đi lên. Năm đó trời rất lạnh, ta bị phái đứng gác doanh địa bên ngoài thành, gió bấc thổi qua mặt ta giống như một lưỡi dao, ngọn đuốc đang cháy bên cạnh cũng lạnh ngắt, nhìn về con đường phía trước toàn một màu đen, đen tối đến mức đáng sợ, ta không biết rốt cuộc lối thoát của ta ở đâu, lối thoát của Bắc Tân Cương ở đâu. Chẳng lẽ người Bắc Tân Cương đời đời kiếp kiếp đều phải lặp lại số phận tàn khốc vô vọng như vậy sao? Ta rất lạnh, lạnh đến mức quên mất thời gian trở về quân doanh.”

“Lúc đó ta có một người đại ca, hắn là đội trưởng của chúng ta, thấy ta mãi không về, hắn chạy ra tìm ta, ta mới nhận ra chân ta đã bị đông cứng.”

“Đại ca là người Bắc Tân Cương, tính tình rất tốt, vô tư, chỉ là ăn nói rất khó nghe, hắn vào quân ngũ đã năm năm, trải qua mấy lần trở về từ cõi c.h.ế.t trên chiến trường. Trong quân doanh không đủ than, cho nên tất cả mọi người đều ngủ chung, quả thực rất thú vị.”

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười: “Lúc đó ta còn nhỏ tuổi, trong mắt bọn họ chỉ là một đệ đệ, trong toàn bộ quân doanh có rất nhiều đệ đệ giống như ta, bị đám đại ca bọn họ vừa mắng mỏ là kẻ ngốc, vừa đặt ủ chân của ta trong lòng. Mỗi một thế hệ đại quân Bắc Tân Cương đều được nuôi dưỡng theo cách này.”

“Khi đó ta hỏi bọn họ: Ra chiến trường không sợ sao?”

“Bọn họ nói với ta, chẳng còn cách nào khác, ai không muốn bình an sống ngày tháng tốt lành, nhưng người Hung Nô cư kéo tới, bọn chúng muốn cướp lương thực, cướp thê tử và nữ nhi của chúng ta, muốn g.i.ế.c huynh đệ của chúng ta, chúng ta có thể làm gì? Chỉ có thể đối đầu với bọn chúng, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, g.i.ế.c được một tên là đủ vốn, g.i.ế.c được hai tên thì đã có lời.”

“Vy Vy, nàng xem ở Bắc Tân Cương, mạng người chính là thứ không có giá trị như vậy.” Nụ cười trên khuôn mặt hắn nhạt đi, lộ ra vẻ tự giễu mỉa mai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-46.html.]

Cổ họng ta nghẹn ngào, là người được che chở lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, giờ phút này dù ta nói bất cứ lời nào cũng sẽ lộ ra vẻ khinh bạc, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn.

Hắn không nhìn ta, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, giống như đang nhìn một thế giới khác, rồi nói: “Sau đó hắn chết. Trong một trận chiến nhỏ ba ngày sau đó, bị một mũi tên đ.â.m xuyên lồng n.g.ự.c mà chết.”

“Đó là lần đầu tiên ta ra chiến trường, là tân binh, chúng ta được những người ca ca này bảo vệ rất tốt.”

“Trận chiến thắng lợi, còn hắn thì nằm lại nơi đó.”

Hắn dừng một chút, rồi một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Lúc đó, có mấy người Hung Nô đã bị bắt làm tù binh, trong đó có những người trạc tuổi ta. Ta rất tức giận, hỏi bọn chúng tại sao lại ra chiến trường, tại sao lại muốn đến xâm lược quốc gia của ta.”

“Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ trong sáng ngây thơ, hắn nói với ta, vào quân đội sẽ được cho ăn, mỗi ngày ba cái bánh hấp.”

“Đúng vậy, ba cái bánh bao có thể mua được một mạng người.”

Nhiếp Hàn Sơn rũ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cây lúa trước mắt, vô cùng kiên định nói: “Vy Vy, ta muốn thử một lần, mặc dù người Hung Nô đã bị tiêu diệt, nhưng vấn đề thực sự của Bắc Tân Cương vẫn chưa được giải quyết, nếu vấn đề lương thực không được giải quyết, sớm muộn có một ngày sẽ xảy ra tranh chấp khác. Đất đai ở phía Bắc Tân Cương không thích hợp để trồng lúa, nhưng ta nghĩ một vùng đất rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ có những loại cây trồng phù hợp, có năng suất cao có thể cung cấp cho Bắc Tân Cương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK