• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hổ Phách quả nhiên rất hiểu ý ta, lúc trước luôn cản người lại, lúc này lại trực tiếp cho người chạy vào trong.

Triệu ma ma vén rèm lên, chạy thẳng về phía Nhiếp Hàn Sơn.

Mấy năm nay bà ta bị ta âm thầm sửa trị mấy lần, rõ ràng đã khôn ngoan hơn, ít ra còn biết hành lễ.

“Bái kiến vương gia, vương phi.” Triệu ma ma quỳ gối hành lễ,  ánh mắt lại dán chặt vào người hắn.

Tâm trạng ta lúc này rất tốt, mỉm cười khách khí hỏi một câu: “Triệu ma ma đêm khuya tới đây, không biết có chuyện gì? Liễu di nương lại cảm thấy không khỏe sao?”

Đây đều là những thủ đoạn cũ nhưng chỉ cần có tác dụng với Nhiếp Hàn Sơn là được.

“Thân thể di nương vẫn ổn, chỉ là nghe nói vương gia ở biên cảnh bị thương, trong lòng vô cùng lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ là vương gia vừa hồi kinh đã tiến cung, vẫn chưa được gặp, lúc này nghe người gác cửa nói vương gia đã trở về nên đặc biệt phái lão nô tới hỏi thăm một chuyến.”

Vừa nói, bà ta vừa cẩn thận đánh giá sắc mặt Nhiếp Hàn Sơn.

Theo lẽ thường mà nói, lúc này đáng lẽ Nhiếp Hàn Sơn nên đứng dậy đi qua bên đó, nhưng hắn lại không hề nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng bình tĩnh nói một câu: “Trở về nói với di nương một tiếng, bản vương vẫn mạnh khoẻ.”

Triệu ma ma ngây ngẩn cả người, suy nghĩ một lát, mới thăm dò nói một câu: “Hôm nay di nương đã đợi vương gia từ sáng tới tối...”

“Bản vương hiểu tâm ý của nàng ấy, nói di nương nghỉ ngơi sớm đi. Cũng đã muộn rồi, đêm nay bản vương sẽ nghỉ ngơi ở chính viện.”

Hắn vừa nói ra những lời này, đồng tử của Triệu ma ma hơi co lại, ta thậm chí không thể khống chế được sắc mặt của mình.

Nhiếp Hàn Sơn chú ý tới, sắc mặt dường như không chút biểu cảm, nhưng khóe miệng lại có chút nhếch lên: “Còn có chuyện gì sao? Nếu không thì lui xuống đi, đêm cũng đã muộn rồi, bản vương và vương phi đều phải nghỉ ngơi.”

Bây giờ hắn đã nói đến nước này, Triệu ma ma cũng biết tính tình Nhiếp Hàn Sơn, cũng không dám nhiều lời, chỉ là lúc sắp rời đi, sắc mặt bà ta tái nhợt đến đáng sợ.

Liễu di nương không có xuất thân hiển hách giống như ta, cho dù Nhiếp Hàn Sơn không thích ta, hắn cũng không thể làm gì quá đáng.

Toàn bộ địa vị trong phủ của nàng ta đều đến từ Nhiếp Hàn Sơn, nếu mất đi sự sủng ái của hắn, cho dù ta không làm gì, chỉ cần những lời đồn thổi của hạ nhân trong phủ cũng đủ để dìm c.h.ế.t nàng ta.

Hơn nữa những năm qua nàng ta ở trong phủ làm những chuyện quá phận vô cùng hống hách, không ít người đã âm thầm oán hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-31.html.]

“Vi Vi, đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Cơ thể ta đông cứng lại, lộ ra nụ cười giống như đang khóc.

Nhiếp Hàn Sơn mỉm cười, không nói gì, đi vào phòng trước, nằm trên giường nhìn ta bò lên giường như một con mèo, co lại rúc vào trong chăn, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

Mặc dù chúng ta là phu thê, thậm chí đã được mấy năm, nhưng trong một số phương diện, ta vẫn vô cùng xa lạ đối với hắn.

Đèn tắt, trái tim ta càng đập nhanh hơn khi một cánh tay hắn đưa qua.

Nhiếp Hàn Sơn đến gần, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai ta: “Vi Vi, xin lỗi, những năm qua ta đã để nàng chịu không ít thiệt thòi, chiến sự đã xong, sau này ta sẽ đền bù cho nàng.”

“Nàng yên tâm ngủ đi, ta biết nàng chưa sẵn sàng, ta sẵn lòng chờ ngày nàng cam tâm tình nguyện, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta dẫn nàng tới chỗ này.”

Nói xong, hắn thu cánh tay lại.

Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, rồi vội vàng ngoảnh đi.

Mặc dù Nhiếp Hàn Sơn không làm gì, thậm chí còn phát ra lời thề như vậy, nhưng bên cạnh có thêm một người, ta nhất thời không quen nên cứ thao thức cho đến hừng đông mới ngủ được một lát.

Trong lòng có nỗi bận tâm, không thể ngủ ngon được.

Ngày hôm sau khi ta thức dậy, Hổ Phách giúp ta trang điểm, tinh thần cũng không tốt chút nào.

“Tiểu thư...” Hổ Phách do dự muốn nói lại thôi.

Ta hiểu ý nàng ấy, cũng không biết phải nói thế nào: “Đừng nghĩ lung tung, không có chuyện gì đâu.”

“Vương gia vừa mới sai người chuẩn bị ngựa, nói muốn đưa tiểu thư đi ra ngoài, còn không cho những người khác đi cùng, tiểu thư, hai người đi đâu vậy?” Hổ Phách cau mày hỏi.

“Ta không biết, buổi tối hôm qua hắn cũng chỉ nói qua một câu, bây giờ lại chuẩn bị ngựa, có lẽ khoảng cách không gần.” Ta giơ tay lên che miệng ngáp một cái, mơ màng nói.

“À đúng rồi, đã muốn đi ra ngoài, chỉ cần búi tóc đơn giản, y phục cũng chọn bộ thuận tiện vận động, đơn giản thanh lịch, ta đoán hắn không phải đi bái kiến ai đâu.”

“Vâng.” Hổ Phách nghe xong, động tác tay thay đổi, chỉ đơn giản là búi tóc sau gáy, sau đó lấy ra một cái trâm cài ngọc lan cố định lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK