• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta gọi Hổ Phách vào, đỡ nàng ấy rời đi, cầm bút đứng im lặng hồi lâu trong khố phòng, một giọt mực rơi xuống sổ sách, đen kịt giống như màn đêm.

Thành Hoắc Dương rất nhanh đã không thể giữ được nữa.

Máu trên cổng thành ướt rồi lại khô,  khô lại ướt, lúc đầu có người dọn dẹp một chút, nhưng bây giờ không còn ai để ý tới nữa, những ai còn có thể bò được toàn bộ đều lên thành, t.h.i t.h.ể chất chồng thành đống từ mái nhà lên tường thành, có quân Hung Nô, nhưng hầu hết vẫn là bách tính trong thành.

Những thanh kiếm nứt gãy giống như những bông hoa nát mọc trên cổng thành, ánh lửa phản chiếu từ cổng thành phía xa, tiếng hô hoán chói tai.

Bên trong y quán, Hổ Phách căng thẳng nắm lấy tay áo ta, hạ giọng lo lắng hét lên: “Tiểu thư! Đi thôi, hiện tại chúng ta làm tới mức này cũng đã cố gắng hết sức rồi, đi thôi!”

Khi ta quay đầu lại, những người bị thương được quấn băng trong y quán đều mở to đôi mắt nhìn ta, trong đó có nhiều hài tử đến giúp đỡ vì y quán thực sự thiếu người.

Giọng nói của Hổ Phách không lớn nhưng giờ phút này quá yên tĩnh, mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ.

“Vương phi tỷ tỷ... thành bị phá rồi sao?” Một tiểu nam hài trong đám người nằm cạnh mẫu thân run rẩy hỏi..

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chẳng còn gì để phải giấu giếm nữa.

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

Trong đám người bỗng nhiên phát ra tiếng khóc, đè nặng lên trái tim ta, nặng nề đến mức ta khó có thể nói nên lời.

Những binh sĩ bị thương nằm trên mặt đất trầm mặc một hồi, đột nhiên nhao nhao giãy dụa cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước tới nắm lấy thanh kiếm ở một bên, vết thương mới băng bó kỹ trong nháy mắt nứt toác ra, bắt đầu chảy máu.

Trong đó có một binh sĩ tuổi tác có hơi lớn miễn cưỡng mỉm cười với ta: “Vương phi nương nương, người là vương phi tốt nhất mà ta từng thấy. Chuyện người làm cho chúng ta đã đủ rồi, người nên đi đi.”

“Đúng vậy, người đi đi.”



Ta nhìn những khuôn mặt chất phác bên trong y quán, giờ phút này bọn họ thậm chí còn mỉm cười an ủi ta, trái tim ta chấn động, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc lẫn lộn, gần như rơi nước mắt.

Ta có tài đức gì mà có thể nhận sự cảm kích và ân tình này?

Bọn họ là người Bắc Tân Cương, những con người bị kinh thành chế giễu là những kẻ biên cảnh man rợ, nhưng điều ta nhìn thấy ở bọn họ chính là sức sống tích cực không chút than phiền, quyết tâm hy sinh tất cả cho quê hương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-24.html.]

Người ta nói người dân Bắc Tân Cương lạnh lùng cứng rắn như đá, nhưng lúc này trong mắt ta, những đại quan phú hộ ở kinh thành ngồi trong phòng ốc cao sang, ca hát yến tiệc mới thật sự lạnh lẽo cứng rắn.

Ta tiến lên phía trước mấy bước, giơ tay cầm lấy một thanh kiếm sắc bén trong tay A Bảo, dịu dàng xoa đầu hài tử: “Hài tử ngoan, ngươi vẫn còn nhỏ.”

A Bảo là nhi tử của Hồng y sư trong y quán, năm nay nó chỉ mới mười tuổi, suốt ngày thích đuổi theo ta gọi “Tỷ tỷ.”

“Hổ Phách.”

“Tiểu thư, ta... ở đây.” Hổ Phách dường như đã nhận ra điều gì đó, nước mắt rơi xuống như mưa, giọng nói còn mang theo chút run rẩy.

“Bên trong y quán toàn bộ hài tử dưới mười hai tuổi đều phải rút lui, Hổ Phách dẫn bọn họ đi.”

Ta siết chặt thanh kiếm trong tay.

“Không... tỷ tỷ, đệ không đi, đệ muốn ở cùng phụ mẫu!” A Bảo dường như đã nhận ra điều gì đó, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nói.

Trong y quán lập tức phát ra những tiếng khóc lóc thê lương.

"Nghe lời đi! Các thúc thúc bá bá của ngươi đều vì tòa thành này mà hy sinh. Các ngươi là huyết mạch cuối cùng của thành Hoặc Dương, nếu c.h.ế.t đi thì chẳng còn gì cả, nhất định phải sống sót, hiểu không?” Ta nghiêm nghị nói.

“A Bảo, bình thường ngươi chính là hài tử vương, tỷ tỷ giao cho ngươi nhiệm vụ dẫn theo các đệ đệ muội muội sống sót.”

A Bảo mím môi, cố gắng kìm nén tiếng khóc.

Phu thê Hồng y sư cũng đi tới, quyến luyến xoa đầu A Bảo: “Hài tử, nam nhi Bắc Tân Cương chúng ta rất kiên cường, phụ mẫu tin tưởng con.”

A Bảo nhào vào lòng Hồng y sư khóc lớn.

Thời gian không chờ đợi ai.

Sau một hồi tạm biệt, ta để Hổ Phách dẫn người rời đi: “Đi bằng cửa sau, chú ý an toàn.”

Trước khi rời đi, ta tháo cây trâm phỉ thuỷ trên đầu cài lên đầu Hổ Phách: “Có lẽ tỷ tỷ không thể nhìn thấy ngươi xuất giá, vốn muốn gả ngươi đi thật nở mày nở mặt, cây trâm này xem như là hạ lễ tỷ tỷ tặng cho ngươi. Hồ Phách, nhất định phải sống sót, ta giao những hài tử này cho ngươi, chỗ đó ngươi đã biết rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK