"A Lê, đôi lúc ta thật sự ghen tị với ngươi."
"Tiểu thư, người sao vậy?"
Ánh sáng trong mắt nàng dần dần tắt đi.
"A Lê, ngươi không biết ngươi có khuôn mặt đáng yêu và xinh đẹp đến nhường nào đâu. Một gương mặt khiến người khác vừa nhìn đã yêu và nhớ mãi không thôi."
Tiểu thư tự tay trang điểm cho ta, trang điểm xong, nàng nhìn gương mặt ta mà cảm thán:
"Gương mặt này thật đẹp. Nếu ngươi có xuất thân tốt, chỉ e ngươi làm Hoàng phi cũng không phải chuyện khó."
Khi cô gia có mặt, thỉnh thoảng nàng gọi ta qua đưa thuốc.
Ánh mắt cô gia nhìn ta, khiến ta ngày càng cảm thấy không thoải mái.
Lần thứ hai muốn ta hầu hạ không thành, tiểu thư kiên quyết nói:
"Chỉ cần ta còn ở đây, A Lê tuyệt đối sẽ không ở cùng ngươi."
Lần đó, cô gia nổi giận, thẳng tay tát nàng một cái.
Khi hắn ép buộc ta, ta liền lấy kéo đặt lên cổ mình, ánh mắt không chút run sợ.
Tiểu thư chậm rãi đứng dậy từ dưới đất:
"Chỉ cần ta nói không, A Lê sẽ không đồng ý."
"Vậy phải thế nào ngươi mới đồng ý? Ta có thể làm theo ý ngươi, mỗi tháng về nhiều hơn vài lần để ngươi sớm mang thai."
"Ta muốn hòa ly." Tiểu thư cuối cùng cũng thốt ra lời ấy.
Rời khỏi nhà họ Doãn chỉ có ba con đường: hòa ly, nhận hưu thư, hoặc cái chết.
Hưu thư mà được ban, danh tiếng của Chu gia cũng theo đó mà sụp đổ.
Sau này, nữ tử trong gia tộc khó lấy chồng, còn nam tử cũng chỉ có thể cưới những người kém danh giá.
Chu gia sẽ không đồng ý, chủ quân cũng không đồng ý.
Chỉ có hòa ly mới là con đường khả thi.
Muốn hòa ly, hoặc Doãn Phưởng bị đày, hoặc hắn bất ngờ mất tích, hoặc tình cảm của phu thê rạn nứt.
Tiểu thư chỉ nghĩ ra được cách thứ ba.
Cô gia sững sờ trong giây lát, sau đó cười lạnh, giận dữ nói:
"Nằm mơ! Hòa ly sao? Hừ, vào cửa nhà họ Doãn ta, chỉ có hưu thư, không có hòa ly!
Ngươi nghĩ ngươi còn là tiểu thư dòng chính của nhà họ Chu sao?
Muốn làm gì thì làm ư?
Ngươi bây giờ là phụ nhân nhà họ Doãn, dù có c.h.ế.t cũng phải chôn trong mộ phần nhà họ Doãn!"
Tiểu thư bị bệnh, cô gia nhất quyết không chịu mời đại phu.
Nàng sốt cao, ta lấy khăn nhúng nước đặt lên trán nàng. Trời đất u ám, nàng mê man không tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-12.html.]
Ta thức trắng đêm bên nàng.
Nàng nắm tay ta, gục mặt vào lòng bàn tay ta, khẽ nói:
"A Lê, nếu không có ngươi, ta thực sự không sống nổi."
"Ta sẽ mãi ở bên tiểu thư."
"Dù ta có xấu xa đến thế nào, ngươi cũng sẽ ở lại sao?"
Bệnh tình nặng đến mức khiến đại nương tử cũng phải sợ hãi, cuối cùng bà cho người mời đại phu từ bên ngoài vào.
Tiểu thư lặng lẽ đưa cho vị đại phu một phong thư và chiếc vòng ngọc, nhờ ông mang tới Chu gia.
Đại phu nhìn gương mặt hốc hác của nàng, cân nhắc quyền thế giữa hai nhà, cuối cùng thở dài đồng ý.
Sau khi thư được gửi đi, bệnh tình của tiểu thư dần khá lên, nàng bắt đầu ăn uống trở lại.
Chính lúc đó, ta mới biết bức thư tiểu thư gửi tới Chu gia thực ra là để nhờ cậy cho ta.
Trong thư, nàng viết rằng muốn Chu gia đón A Lê trở về, nói rằng A Lê từ nhỏ đã lớn lên cùng thiếu Tướng quân, luôn ngưỡng mộ ca ca mình. Hy vọng ca ca có thể giữ nàng bên cạnh, dù chỉ làm một thiếp thất lo mài mực cũng được, không cầu gì khác, chỉ xin một chốn nương thân.
Khế ước của ta vốn vẫn ở Chu gia, nay với ý định ấy, tiểu thư khỏi bệnh, đại nương tử liền sai ma ma thân cận đến đón ta.
Cùng đến còn có tâm phúc của thiếu Tướng quân.
Ai ngờ đúng hôm ấy, cô gia cũng có mặt.
Khi tiểu thư ra ngoài tiếp khách, hắn đã lớn tiếng tranh cãi với ta.
Hắn nói tiểu thư đã ngầm đồng ý gả ta cho hắn.
Ta không tin.
Ta chịu hai cái bạt tai nảy lửa, chạy ra ngoài, đầu tóc rối bù, quỳ dưới đất.
Doãn phu nhân nhìn ta với vẻ mặt như muốn đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Cô gia kiên quyết không cho ta đi, nói rằng ta là người của tiểu thư, nghĩa là người của hắn. Trong lúc giằng co, ta đập mặt vào đâu đó, m.á.u mũi chảy ròng ròng.
Tâm phúc của thiếu Tướng quân giận dữ đến mức suýt ra tay.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tiểu thư không nói với ai lời nào, bước đến bên ta, cúi xuống, dịu dàng sờ lên mặt ta, hỏi:
"Ngươi có đau không?"
Ta định trả lời là không đau, nhưng nàng đã đỏ mắt, khẽ nói:
"Muốn khóc thì khóc đi."
Không biết vì sao, nước mắt ta bỗng trào ra.
Nước mắt tuôn rơi thành dòng, khiến cả ma ma cũng đỏ mắt, lập tức nói phải đưa ta đi.
Nhưng có tiểu thư ở đây, ta không nỡ rời đi.
Cô gia cười lạnh, đầy vẻ đắc ý: "Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy."
Tên tâm phúc cũng thay mặt thể diện của Chu gia mà lên tiếng: "Chuyện này không thể để yên như vậy."
Đến nước này, ta chẳng khác nào quả bóng bị tranh giành giữa hai bên, hay con dế trong chiếc hộp chọi, nhất định phải phân thắng bại mới thôi.