Nàng thoáng thất vọng: "Sao bên ngoài không gặp đạo tặc để chúng bắt hắn đi cho rồi."
Doãn Phưởng quả thật là một kẻ vô lại. Hắn biết rõ ý định hòa ly của tiểu thư, hôm nay đồng ý, ngày mai lại lật lọng.
Lúc thì dỗ ngọt rằng có thể hòa ly, nhưng trước tiên phải gửi thư về Chu gia để lấy khế ước bán thân của ta.
Tiểu thư không chịu nổi, thật sự đã viết hai lá thư gửi về Chu gia, nhưng không nhận được hồi âm.
Doãn Phưởng tức đến lộ rõ ý đồ, hắn chỉ muốn có được khế ước bán thân của ta, sau đó chơi chán rồi sẽ bán ta đi thật xa. Một nha hoàn thì có là gì? Quan trọng là tiểu thư, còn hòa ly, cả đời này hắn cũng không chấp nhận.
Hắn còn nói đã chọn sẵn hai ngôi chùa ni cô rất thú vị để bán ta vào đó. Cái thứ hai hắn còn đang định tới xem thử.
Nhưng đúng tháng đó, trong lúc đi xem xét ngôi chùa còn lại, hắn gặp phải sơn tặc, bị đánh gãy một cánh tay, mất nửa cái mạng, có đến bốn, năm tên thị vệ mất mạng hắn mới may mắn thoát được.
Sau lần đó, Doãn Phưởng phải nằm dưỡng thương trọn một tháng, không dám tự ý ra ngoài nữa.
Chuyện này khiến Doãn gia và Chu gia xung đột gay gắt. Doãn gia bị dâng sớ tố cáo hai lần, Chu gia cũng không khá hơn.
Chu đại nương tử sợ tiểu thư gặp khó khăn, đặc biệt gửi thêm sính lễ và mấy vị thuốc quý sang.
Doãn phu nhân nổi trận lôi đình, nói Chu gia xem thường mình, cố ý ra vẻ bề trên.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tiểu thư lại càng khổ hơn. Nửa đêm bị gọi dậy pha trà, hoặc canh ba thì phải vào bóp lưng.
Tiểu thư lâm bệnh.
Lần này là do trong lúc hầu hạ ngủ quên, vô tình bị lửa than làm bỏng vai.
Vết bỏng nghiêm trọng, kinh khủng đến mức dù là mùa đông cũng không giấu nổi mùi thịt bị hoại tử.
Tiểu thư tái nhợt, yếu ớt chỉ còn hơi thở mong manh.
“Xem ra, ta chỉ còn con đường thứ ba để thoát.”
Con đường thứ ba, chính là cái chết.
Ta nắm lấy tay nàng, nói: “Không đâu, tiểu thư, nhất định không như vậy!”
Nàng lắc đầu, ánh mắt hướng ra nơi xa, giọng càng lúc càng yếu:
“Ca ca nói người ấy không xứng với ta. Nhưng huynh ấy đâu biết rằng, một ngày ở bên người ấy còn đáng giá hơn cả một năm qua.”
“Ngươi có thể giúp ta gặp lại người ấy một lần không, A Lê?”
“Lễ hội Nguyên Tiêu có hoa đăng, khi đó chắc chắn có thể gặp.”
Nàng đáp: “Nhưng ta e rằng, không chờ được đến lúc đó.”
Ta đánh liều dùng hết số bạc dành dụm bấy lâu, mua chuộc gác cổng để lẻn ra ngoài.
Ta nói rằng tiểu thư bị bệnh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-13.html.]
Chu đại nương tử đỏ hoe mắt, chủ quân thì chỉ thở dài, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
“Đây chính là số mệnh của tiểu thư ngươi, là số mệnh của một nàng dâu. Ai mà chẳng phải như vậy rồi cố vượt qua.”
Ta phẫn nộ hỏi bọn họ:
“Nếu sớm biết tiểu thư phải chịu khổ thế này, vậy năm xưa hà tất phải nâng niu nàng như vậy?”
Nói rồi, ta đứng dậy, đến tìm thiếu Tướng quân.
Hắn không có ở đó.
Thiếu phu nhân thấy ta đến, lập tức sai người đi báo.
Nàng mang ra đủ loại điểm tâm ta thích nhất, nhưng ta chẳng có chút thèm ăn.
Nàng kéo ta lại, giọng nói dịu dàng, thân thiết mà xa cách:
“A Lê, hay là ở lại đây đi, chuyện này tính sau.”
Ta làm sao có thể ở lại được.
Thiếu Tướng quân trở về, vẫn khoác trên mình bộ giáp.
Ta vội vàng chạy tới, đem chuyện của tiểu thư kể lại. Sắc mặt hắn giống hệt như của chủ quân khi nãy.
"Lần trước, nếu không phải hắn chạy thoát nhanh, chắc chắn đã mất mạng ở Cập Vân Sơn. Nhưng việc đánh rắn động cỏ đã khiến sau này khó có cơ hội."
Hắn đang nhắc tới vụ Doãn Phưởng gặp nạn lần trước.
"Ta đã làm hết sức. A Chức nay đã là dâu nhà họ Doãn, không còn là tiểu thư của Chu gia, thật sự khó mà can thiệp."
Ta cuống lên, nắm lấy tay áo của thiếu tướng quân, nói:
"Vậy chẳng lẽ đại công tử cứ trơ mắt nhìn tiểu thư như vậy sao…"
Hắn nắm tay ta, gói gọn trong bàn tay lớn rộng của mình, vỗ nhẹ một cái.
"Ta sẽ tìm đại phu tới khám bệnh cho muội ấy."
Thiếu phu nhân bước tới, giọng ôn hòa:
"A Lê, ngươi cũng đừng quá sốt sắng. Phu vi thê cương, nếu A Chức biết giữ mình, thu lại tính khí, lâu dần nhà chồng nhất định sẽ nhận ra điểm tốt của nàng."
Ta tức giận, rút tay khỏi tay thiếu Tướng quân, nói thẳng:
"Làm sao có thể không sốt sắng, tiểu thư sắp c.h.ế.t rồi!"
"Chúng không dám đâu."
Ta nhớ tới lời của tiểu thư, liền vén tay áo, chỉ cho họ những vết thương trên tay:
"Nô tỳ là nha hoàn của tiểu thư, chúng đã đối xử với nô tỳ như vậy, thì tiểu thư còn ra sao nữa?"